← Quay lại trang sách

Chương 952 Van xin (1)

Thứ này có tác dụng trấn an linh thể... Giáo hội vẫn rất coi trọng Dwayne Dantes, đương nhiên, thứ này do người phi phàm của họ tạo ra... Klein vừa gật đầu với Giám mục Elektra, vừa vẽ hình vầng trăng đỏ trước ngực, sau đó vững vàng đi đến thánh đàn, bỏ vào hòm phụng hiến năm mươi bảng tiền mặt.

Làm xong mọi việc, anh dẫn theo người hầu nam Richardson, rời khỏi giáo đường, đi xe ngựa về phố Berklund.

Trên đường về, anh không dừng lại cho bồ cầu trắng ăn nữa, bởi vì người bình thường gặp phải chuyện vừa rồi rất khó để còn tâm tình làm chuyện đó.

Về nhà, Klein từ đầu đến cuối đều im lặng lấy cớ đi nghỉ trưa, đuổi những người khác ra ngoài, còn mình thì đi nghịch bốn bước trong nhà tắm của phòng ngủ chính, tiến vào phía trên sương mù xám.

Lúc xuyên qua những tiếng gào thét và lời vô nghĩa, anh không cảm giác được dấu hiệu có thứ gì đó bị tịnh hóa trong cơ thể mình, càng thêm khẳng định chính mình là người phát ra âm thanh nói chuyện trong đầu, mà nơi phát ra là nhân cách phụ được sinh ra do bị ô nhiễm và kích thích.

Ngồi cao ghế dựa cao của "Kẻ Khờ", lúc này Klein xem kỹ trạng thái linh thể của mình, phát hiện quả thực tồn tại dấu vết hỗn loạn ở mức nhất định, không phải là thuần khiết như trước, màu sắc khí tràng tương ứng có hơi loang lổ.

Cẩn thận suy xét hai phút, không để ý tới tạp âm đang vang vọng trong đầu, Klein cụ thể hóa ra "Thế giới" Hermann Sparrow”, để anh ta thành kính cầu nguyện:

"Ngài 'Kẻ Khờ' vĩ đại... Xin hãy chuyển lời đến 'Ánh trăng', tôi muốn thuê 'Ngọn nến tâm yểm' nửa ngày. Tôi biết hiện giờ anh ta có cách để lấy được..."

Trong buổi tụ hội sớm nhất, thân phận "Thế giới" này chính là chuẩn bị cho Sherlock Moriarty, cho nên, Klein không có gì phải lo lắng.

...

Trong giáo đường Harvest, khu South Bridge.

Emlyn White đang mong chờ đến buổi tối "Chiếc nhẫn Lilith" bỗng thấy sương mù xám vô biên, nghe thấy "Thế giới" lên tiếng.

Anh ta vô cùng sửng sốt, thầm nói:

"Sao anh ta biết mình có thể lấy được 'Ngọn nến tâm yểm'?"

Sau một thoáng kinh ngạc, Emlyn không nhịn được nhìn xung quanh, có phần nghi ngờ "Thế giới" đang ẩn nấp quanh đây, là một trong mấy vị tín đồ ít ỏi kia.

Phải biết rằng, cậu chưa bao giờ nhắc tới "Ngọn nến tâm yểm" trong hội Tarot, Giám mục Utravsky bình thường cũng rất ít khi xích mích với người khác, gần như chưa từng tùng bất cứ vật phẩm thần kỳ nào. Nếu không phải lúc trước Emlyn bị chôn vào đầu loại ám chỉ tâm lý phải thường xuyên tới giáo đường Harvest, và nhận được sự nhắc nhở của Sherlock Moriarty, sau đó đi hỏi Giám mục, thì cậu cũng khó mà biết được sự tồn tại của "Ngọn nến tâm yểm".

Trong chớp mắt, Emlyn nhìn ai cũng giống "Thế giới", bất kể là người đàn ông trung niên mập mạp, hay là bà lão trùm khăn đầu kín mít, hoặc là cô gái ăn mặc thời trang diện mạo xinh đẹp... trong mắt anh ta đều có điểm chung nào đó với "Thế giới".

Không được, mình phải hỏi rõ ràng, sao anh ta lại nắm rõ tình hình xung quanh mình như thế... Ngay cả trước mặt Ngài "Kẻ Khờ", có một số việc mình cũng chưa từng đề cập đến... Emlyn thật sự hơi sợ hãi, cậu đứng dậy đi vào phòng nghỉ cho nhân viên thần chức ở đằng sau, trong không gian yên tĩnh không bóng người, đáp lại:

"Ngài 'Kẻ Khờ' tôn kính, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với 'Thế giới'."

Chưa đến mười giây, trước mắt Emlyn chợt xuất hiện ánh sáng đỏ rực, như thủy triều bao phủ toàn bộ anh ta.

Sau đó, cậu phát hiện mình đã về phía trên sương mù xám, trong một cung điện nguy nga tráng lệ, ngồi trên vị trí thuộc về mình kia.

Mà ở chỗ cuối cùng của chiếc bàn dài loang lổ đã có bóng dáng lờ mờ của "Thế giới", như đang chờ đợi cậu.

So với quá khứ, Emlyn đã tiến bộ rất nhiều, cậu không vội vã nói chuyện với "Thế giới" ngay, mà cúi chào với Ngài "Kẻ Khờ" đang thản nhiên ngồi xem trên vị trí cao nhất, sau đó mới nhìn sang mục tiêu, nói:

"Sao anh biết tôi có thể lấy được 'Ngọn nến tâm yểm'?"

"Thế giới" do Klein thao túng, cười khàn khàn đáp:

"Có lẽ chúng ta đã gặp nhau."

Anh ta không nói nhiều lắm, chỉ chỉ ra điểm mấu chốt, về phần đối phương có đoán được tình huống cụ thể hay không, thì là vấn đề của Emlyn.

Đương nhiên, Klein cho rằng Emlyn tạm thời không thể nào liên tưởng đến Sherlock Moriarty được, dù sao cũng thiếu mất manh mối cần thiết.

Emlyn hơi nhăn mày, hoài nghi từng đối tượng một, nhưng không thể nào xác định được ai mới là "Thế giới".

"Tin tôi đi, tôi không hề có ác ý với thành viên hội Tarot." Thấy Emlyn hồi lâu không nói gì, "Thế giới" lại bổ sung thêm một câu.

A, một ngày nào đó, tôi sẽ tìm ra anh! Emlyn thầm nhủ một câu, rồi chuyển đề tài:

"Anh lấy 'Ngọn nến tâm yểm' làm gì? Tôi phải có lý do đầy đủ thì mới có thể cho mượn vật phẩm thần kỳ này."

Klein kiềm chế tay phải đang muốn giơ lên day huyệt thái dương, để "Thế giới" bình tĩnh đáp lại:

"Trị liệu vấn đề tinh thần của tôi."

Trị liệu... vấn đề tinh thần... Emlyn không nhịn được hơi lùi người về sau, ngồi thẳng thắt lưng lên.

Lúc nhìn lại "Thế giới", thần thái trong ánh mắt của anh ta rõ ràng đang nói: Quả nhiên là đồ điên nguy hiểm.

"... 'Ngọn nến tâm yểm' quả thật có tác dụng về phương diện này..." Emlyn ngẫm nghĩ: "Chỉ có thể cho anh mượn nửa ngày, không thành vấn đề chứ?"

"Cũng được." Klein cố nén âm thanh đang đe dọa và van xin trong đầu, thao túng "Thế giới" đáp lại.

Nếu "Ngọn nến tâm yểm" hữu hiệu, thì Klein có thể giải quyết vấn đề trong một khắc đồng hồ, nếu không có tác dụng thì dù anh cầm trong tay mấy tháng cũng giống nhau thôi. Cho nên, thời gian thuê không phải là điểm mấu chốt, anh hoàn toàn không thèm để ý đến yêu cầu ở phương diện này.

Emlyn tính nhẩm hai giây rồi nói:

"Tiền thuê là ba trăm bảng, và ghi lại năm trang năng lực phi phàm vào 'Bút ký lữ hành Lemano'."

Anh ta chuyển một nửa gánh nặng của mình cho người khác.

Năm trang... rốt cuộc người này đã dùng bao nhiêu trang rồi... Klein vừa nghĩ thầm vừa để cho "Thế giới" đáp:

"Không thành vấn đề."

Sau khi đạt thành giao dịch, Emlyn lập tức trở lại thế giới hiện thực, ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên thần chức Giáo đường Harvest.

Nhìn Giám mục Utravsky nửa Người khổng lồ đang đứng bên cạnh thánh đàn, đang đợi để trao đổi với các tín đồ, Emlyn đột nhiên hơi lo lắng.

Tuy cậu nói rất chắc chắn trước mặt "Thế giới", nhưng trên thực tế, trước đó cậu chưa bao giờ mượn thần phụ vật phẩm cùng loại, căn bản không biết đối phương sẽ tỏ thái độ gì.

Tầm mắt bất giác dao động, Emlyn theo bản năng nhìn quanh sảnh cầu nguyện một vòng.

Mình giúp thần phụ, giúp giáo hội cứu rất nhiều dân thường bị nhiễm dịch bệnh, cũng luôn dạy những người nguyện ý học về trí thức thảo dược, khiến tín ngưỡng Đại Địa Mẫu Thần được truyền bá khá tốt ở khu vực này, mượn "Ngọn nến tâm yểm" nửa ngày thì đã làm sao? Emlyn nâng cằm lên, đi về phía Giám mục Utravsky cần phải ngẩng đầu lên mới nói chuyện được, đằng hắng một tiếng:

"Con có một người bạn có vấn đề về tinh thần, con muốn mượn 'Ngọn nến tâm yểm' một chút."

Anh ta không trực tiếp nhắc đến những cống hiến của mình, bởi vì sự kiêu ngạo của anh ta không cho phép làm vậy.

Thần phụ Utravsky cúi đầu nhìn Emlyn mặc áo giáo sĩ, ôn hòa cười đáp:

"Được."

... Thế là xong rồi ư? Emlyn hơi ngẩn ra, không thể tin được thần phụ lại đồng ý đơn giản như thế.

Anh ta không thuận thế nhận lấy ngay, mà không khỏi lắm miệng hỏi thêm một câu:

"Người không sợ con sẽ làm hỏng ngọn nến đó sao?"

Giám mục Utravsky mỉm cười đáp:

"Mỗi món vật phẩm đều có tận cùng của mình, đều sẽ quay về đại địa, chôn sâu dưới lòng đất, một lần nữa nảy mầm, sinh trưởng và nở hoa, đời nọ nối tiếp đời kia."

"Đây là vận mệnh của vạn vật, nếu 'Ngọn nến tâm yểm' mất đi thì chứng tỏ liên hệ giữa ta và nó đã đi đến cuối con đường, trong lòng phải nghe theo sự sắp xếp của vận mệnh và mẫu thần."

"Ngọn nến tâm yểm" có mất đi hay không là do vận mệnh của nó, mà con có thể bị người đánh chết hay không cũng là vận mệnh của con? Emlyn thầm lẩm bẩm trong đầu, không hỏi thêm nữa, nhận ngọn nến kỳ dị kia từ tay thần phụ nửa Người khổng lồ.

Tiếp đó anh ta lấy cớ mang cho bạn chữa bệnh, rời khỏi Giáo đường Harvest, tùy tiện tìm một khách sạn, bố trí nghi thức hiến tế.