← Quay lại trang sách

Chương 962 Tiếng ca đòi mạng (1)

Chết rồi... chết rồi... lúc này ngài "Người Treo Ngược" hẳn là đã rõ một đạo lý, kế hoạch thường sẽ không thay đổi ngay... Vận may của hắn quả thật hơi kém... Thấy cảnh này, khóe miệng của Klein khẽ giật giật không dễ nhận ra, muốn cười lại không dám cười ra tiếng, sợ làm hỏng hình tượng.

Với một người có kinh nghiệm phong phú, làm việc cẩn thận như ngài "Người Treo Ngược", cũng không hay gặp phải tình huống giống thế này.

Arges nhanh chóng thu lại vẻ mặt, xách theo con chuột màu xám đã chết đi về phía trước. Klein lại cúi người giơ tay cầm lấy đèn bão, không nhanh không chậm theo ở đằng sau hắn.

Tiếng chuông gió ngày càng rõ, ngày càng có tác dụng khiến người ta an tường, muốn chạy thẳng qua đó.

Đi được vài bước, Klein rốt cuộc nhìn thấy cái cây kỳ quặc đó.

Trên thân cây màu xanh nâu của nó có các khe nứt dài mảnh nối tiếp nhau, trong mỗi khe nứt đều ẩn chứa một con mắt tối tăm, dường như mọc ra không giống nhau.

Trên những cành cây mọc ra từ thân, treo từng thứ màu gỉ sét giống như chuông gió, chúng sẽ tự lắc lư, phát ra âm thanh êm tai. Mà ở chính giữa cành cây gần thân nhất và cũng cao nhất đang ra một loại quả bán trong suốt, không có màu sắc, cỡ bằng nắm tay.

Arges nhìn chăm chú vào đó, đè yết hầu mình, trầm giọng nói với Hermann Sparrow:

"Tốt nhất là anh nên bịt chặt tai, thu lại linh tính của mình."

Nghe thấy "Người Treo Ngược" nói vậy, trong lòng Klein giật thót một cái, có linh cảm chẳng lành. Anh không phá hỏng hình tượng, bỏ đèn bão xuống, lấy ra hai tờ giấy ghi chép trong túi áo, vo viên thành cục rồi nhét vào từng bên tai.

Thấy Hermann Sparrow không hỏi gì, trực tiếp nghe theo, Arges không nhịn được khẽ thở phào, trong lòng cảm khái rằng làm việc với người dày dạn kinh nghiệm thật là bớt lo lại bớt phiền hà, cho dù có biệt hiệu là nhà mạo hiểm điên cuồng, nhưng cũng biết nghe những lời hợp lý, biết cái gì nên làm và không nên làm.

Hắn đang định ném con chuột chết vẫn còn âm ấm trong tay về phía cây Mê huyễn phong linh, để dẫn dụ đối phương đến bắt, thì thấy bụi cỏ dại bên cạnh bỗng nhiên lay động, sau đó một con hổ có vằn vàng chui ra.

Trong tiếng chuông gió đinh đang êm tai, con hổ kia đi từng bước đến gần cái cây kỳ quặc nọ, động tác của nó vẫn bình thường, nhưng ánh mắt thì dại ra, trông quái dị khó mà miêu tả nổi.

Arges thấy thế bỏ cánh tay xuống, tạm thời ngừng việc thử ném con chuột chết ra, chịu đựng cơn đau đầu dữ dội, bình tĩnh nhìn con hổ vằn vàng đang đi đến phía trước cây Mê huyễn phong linh trong tiếng du dương ngày càng vang dội, ngày càng gấp gáp.

Nó ngồi xuống, giơ chân trước bên phải lên, thò móng vuốt ra rồi rạch vào cổ mình.

Máu tươi ồ ồ chảy ra, mà con hổ kia dường như đã mất đi cảm giác đau đớn, tiếp tục lia móng vuốt của mình để vết thương thêm sâu và dài hơn. Sau đó, nó bắt đầu lột từng mảng lông của mình ra, để lộ ra cơ thể "trần trụi" máu thịt bầy nhầy.

Tiếng chuông gió dần chậm lại, những cành cây đột nhiên sống lại, vươn dài xuống dưới, đâm từng cành vào trong cơ thể của con hổ đã mất đi lớp da lông bảo vệ, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Arges đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lúc này y rút con dao ngắn bên hông ra, há miệng, cất giọng khàn khàn hát vang:

"Xung kích, xung kích, xung kích."

"Biển lớn ơi, đánh vào nham thạch xám ngắt và lạnh lẽo!

"Xung kích, xung kích, xung kích."

"Biển lớn ơi, nham thạch sụp đổ dưới chân!"

Tiếng ca của y khí phách hào hùng nhưng lại hoàn toàn không khớp nhạc, hoàn toàn trái ngược với nhận thức bình thường của sinh vật và con người, giống như một tiếng gầm rú có cảm xúc kim loại lẫn cả tạp âm, tràn đầy năng lực khiến người ta bực bội, ghê tởm và đau đầu.

Các cành cây của Mê huyễn phong linh cùng rung lên, sau đó rụt cả lại, tựa như muốn cuộn mình vào một góc, tiếng chuông gió êm ái theo đó cũng chìm nghỉm trong tạp âm đáng sợ.

Klein ở bên cạnh Arges tuy đã dùng giấy để bịt tai, và chủ động thu lại linh tính, nhưng giờ phút này gân xanh vẫn nổi đầy trên trán, trong lòng bất chợt có xúc động muốn bóp chết người hát và hủy diệt mọi thứ trước mắt.

Hơn nữa, đầu óc anh có cảm giác như bị xé rách, cơ thịt và mạch máu dưới làn da đang bắt đầu tự nhúc nhích.

Người khác hát để đòi tiền, còn ngài "Người Treo Ngược" hát là để đòi mạng! Klein tự lẩm bẩm để đối chọi với sự nóng nảy trong lòng.

"Xung kích! Xung kích! Xung kích!"

Mỗi một từ Arges phát ra như tiếng vang của sóng triều vỗ vào đá ngầm, theo đó từng tia chớp trắng bạc giáng xuống, giống như từng tràng vỗ tay reo hò cổ vũ.

Những tia sét trắng bạc lần lượt lóe lên, rồi đồng loạt bổ vào cây Mê huyễn phong linh, khiến nó không ngừng rung lên, các cành cây của nó vung vẩy loạn xạ, khó mà phát ra được âm thanh thôi miên hoàn chỉnh.

Arges nắm lấy cơ hội này, vứt con chuột chết đi, cầm con dao chém về phía trước.

Tiếng xé gió vang lên, những lưỡi dao vô hình ào ào chém về phía cành cao nhất, gần thân nhất của cây Mê huyễn phong linh.

Rắc!

Trái cây nửa trong suốt không có màu sắc nhỏ bằng nắm tay kia rơi thẳng xuống, bị một luồng gió mạnh cuốn lên, bay vào tay Arges. Cái cây giăng kín kẽ hở như con mắt ở ngoài vỏ kia theo đó cứng lại, những cành cây còn lại cũng rũ xuống, mất đi sức sống.

Quả nhiên, chỉ cần trước đó thu thập và nắm giữ được tin tức chính xác, thì thực vật siêu phàm có linh trí không cao lắm dễ đối phó hơn là động vật cùng cấp bậc... Arges lấy ra một cái ống kim loại đã chuẩn bị từ trước, cất trái của cây Mê huyễn phong linh đi.

Sau đó, hắn nghiêng người, quay đầu nhìn về phía Hermann Sparrow:

"Chúng ta tiếp tục..."

Câu nói này của Arges chợt gián đoạn, cụm từ "đi về phía trước" còn lại biến mất trong cổ họng hắn.

Giờ phút này, Arges thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hermann Sparrow hơi vặn vẹo, phần tròng trắng trong đôi mắt màu nâu hơi ửng đỏ, giống như sẽ bùng nổ và ra tay với mình bất cứ lúc nào.

Tinh thần của Arges chợt căng thẳng, hắn chậm rãi hít sâu một hơi, nói nốt câu vừa rồi:

"Chúng ta tiếp tục đi về phía trước."

"Đi thôi." Hermann Sparrow khàn khàn đáp lại, dần đầu đi vòng qua cây Mê huyễn phong linh đã rơi vào trạng thái héo rũ, tiến sâu vào trong rừng rậm đen.

Anh không lấy những vật liệu giàu linh tính như vỏ cây, cành khô, bởi vì sau đấy chắc chắn còn có thể gặp rất nhiều sinh vật siêu phàm, mà anh lại không có nhiều thần khí để đựng đồ, đương nhiên phải giữ lại không gian cho những thu hoạch có giá trị.

Lại nói, trên người mang quá nhiều đồ cũng rất nặng nề, gây bất lợi cho việc phát huy sự nhanh nhẹn của "Thằng hề".

Đáng tiếc, những thứ kia không phải là vật liệu sinh mệnh, không có máu của mình, không thể nào tiến vào "Grossel du ký" được... Nhưng thật ra có thể dùng bí ngẫu để đưa chúng vào, nhưng việc này rất rắc rối, bất lợi cho cuộc thăm dò tiếp theo... Klein vừa lặng lẽ cảm thán, vừa bình ổn lại cảm xúc, thoát khỏi những ảnh hưởng còn sót lại từ tiếng hát của "Người Treo Ngược".

Đây là bài hát khó nghe nhất, kích thích nhất mà cả hai cuộc đời của anh đã từng được nghe!

Nếu "Người Treo Ngược" hát thêm hai phút nữa, anh không dám cam đoan mình có thể khống chế được xúc động lao đến tẩn đối phương không.

Dựa vào cục giấy bịt tai và thu lại linh tính, chỉ có thể giảm bớt ảnh hưởng, chứ không thể nào ngăn chặn hoàn toàn... Cho dù là người điếc cũng vẫn có thể nghe thấy, tiếng hát này bao gồm cả "trao đổi" về mặt linh tính... Đây chính là năng lực "Hải dương ca giả" khó đề phòng nhất, hơn nữa một khi xuất hiện thì chắc chắn là trốn không thoát, chỉ có thể dùng "Sét đánh" để tránh trước, danh sách 5 này cũng khá mạnh đấy... Nhưng, vì sao cảm giác ngài "Người Treo Ngược" hát hoàn toàn không giống "Tinh linh ca giả" Shatas... Klein vừa phân tính và tổng kết kinh nghiệm vừa rồi, vừa nảy ra nghi hoặc.