← Quay lại trang sách

Chương 963 Tiếng ca đòi mạng (2)

Lúc này, Arges cầm đèn bão bên cạnh anh cũng không nhịn được bắt đầu suy xét một vấn đề:

"Ngay cả Hermann Sparrow cũng không thể chịu nổi tiếng hát của mình trong thời gian dài, mình nên sắm vai 'Hải dương ca giả' thế nào đây..."

Trong bầu không khí yên tĩnh, hai người nhanh chóng đi qua rừng cây cao lớn mọc đầy vảy rắn, đến gần khu di tích cổ xưa kia.

Có "Nhà hàng hải" ở bên cạnh, Klein tiết kiệm được công sức bói gậy tìm đường, chỉ chuyên chú đề phòng xung quanh có khả năng đột nhiên xuất hiện tấn công mà thôi.

Trong cảnh tối tăm tĩnh mịch, rất có cảm giác của truyện kinh dị, hai người không biết đã đi bao lâu, phát hiện cây cối trong rừng rậm đen bắt đầu thưa thớt dần theo quy luật.

Tình huống không giống với lúc gặp vũ xà cấp Bán Thần ban nãy, chỗ đó cây cối đột nhiên thưa thớt một cách bất ngờ, còn bên này là theo kiểu thưa dần, khiến người ta có ảo giác sắp rời khỏi rừng rậm đen.

"Xuyên qua khu vực này, là đến được rìa khu di tích cổ xưa kia." Arges phá vỡ sự yên tĩnh, nói một câu.

Hắn dừng lại một chút, rồi như thể tùy tiện bổ sung thêm:

"Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi, càng gần nơi đó thì càng nguy hiểm. Lúc trước tôi phát hiện ra dấu vết của sinh vật siêu phàm cấp Bán Thần chính là ở gần đó. Nhưng có một điều kỳ lạ là, ở rìa khu di đích cổ xưa hoàn toàn không thấy manh mối đã từng có sinh vật siêu phàm hoạt động ở đó. Còn về phần vào sâu hơn trong khu di tích thì tôi cũng không biết."

Trong khu di tích cổ xưa kia có xác suất lớn xuất hiện sự tồn tại khủng bố hơn, khu vực đó là "lãnh địa" của nó, cho nên các sinh vật khác không dám đến gần... Klein nghĩ thầm.

Anh có linh cảm về độ nguy hiểm trong lần thăm dò này, lúc trước anh đã làm bói toán tương ứng ở phía trên sương mù xám, nhận được gợi ý là có khó khăn, có vấn đề, nhưng khả năng an toàn rời khỏi đó là khá cao.

Đợi "Người Treo Ngược" nói xong, Klein cười khẽ một tiếng:

"Chắc hẳn anh đã biết suy đoán của tôi là gì."

Anh không nói thêm gì nữa, tiến vào khu vực có nhiều cỏ dại, cây cối thưa thớt.

Arges im lặng đi bên cạnh, càng thêm tin tưởng phán đoán của mình về Hermann Sparrow là chính xác:

Vừa bình tĩnh vừa điên cuồng!

Đi thêm mấy chục mét nữa, họ bỗng nhiên thấy phía cuối ánh sáng của đèn bão xuất hiện một đôi mắt màu lam sẫm.

Đó là một con khỉ đầu chó màu đen đang ngồi bên dưới một cành cây khô, bộ lông của nó xoăn tự nhiên, trên đầu mọc ra một mảng tinh thể màu đen, những tinh thể này chĩa lên trên, quây tròn không theo quy luật nào, tạo thành một chiếc vương miện kỳ dị.

Vừa thấy con khỉ đầu chó màu đen này, Klein và Arges đồng thời có xúc động cúi thấp đầu xuống, dường như không dám nhìn thẳng đối phương, chỉ cảm thấy nó là chúa tể của cánh rừng rậm này, là lãnh chúa của mình.

Lãnh chúa... Arges dựa vào cơn đau đầu như búa bổ do chiếc nhẫn "Roi tinh thần" mang đến, thoát khỏi ảnh hưởng của nó, vội vàng cất bước đi sang bên trái, định nhường ra chỗ chính diện, để lại sinh vật siêu phàm không biết chủng loại này cho Hermann Sparrow.

Lúc trước họ đã giao hẹn về việc này.

Nhưng, rõ ràng là hắn cất bước đi sang bên trái, cuối cùng lại thành đi về phía trước, hơn nữa hai chân còn khập khiễng giống như đột nhiên cần một chiếc gậy chống vậy.

Arges theo bản năng rút con dao ngắn, chém ra những lưỡi dao gió bay ào ào về phía con khỉ đầu chó màu đen lông xoăn trước mặt.

Đúng lúc ấy, con khỉ đầu chó nhếch môi, lộ ra nụ cười.

Mưa lưỡi dao gió trong không trung đột nhiên thay đổi hướng, hoặc bay sang trái hoặc bay sang phải, hoặc bay ngược lại, hoặc rơi xuống dưới, hoàn toàn né khỏi mục tiêu.

Klein thấy cảnh này, từ bỏ kế hoạch dùng biện pháp bình thường để tiếp cận, găng tay bên trái đột nhiên trở nên trong suốt, cả cơ thể cũng theo đó biến thành vô hình.

Arges dừng lại hành động tấn công theo bản năng, thấy bóng người Hermann Sparrow đội mũ dạ tơ lụa hơi cao đột nhiên xuất hiện sau lưng con khỉ đầu chó màu đen lông xoăn, khoảng cách giữa hai bên không đến năm mét.

Ngay sau đó cơ thể của con khỉ chó kia bỗng cứng ngắc, giống như mất đi quá nửa quyền kiểm soát bản thân. Nó thậm chí còn phải chật vật giơ bàn tay lên, nửa móc vào mắt mình, nửa định vặn cái gì đó.

Mà Hermann Sparrow thừa lúc nó trì trệ, nâng khẩu súng màu đen trong tay phải lên, chĩa nòng súng tối tăm sâu thẳm vào đầu nó.

Sau đó, nhà mạo hiểm điên cuồng này mặt không biểu cảm bóp cò súng.

Đoàng!

Một tiếng súng vang dội quanh quẩn trong dải đất trống giữa đám cây cối thưa thớt, sau đó truyền đi khắp bốn phương tám hướng. Nếu là rừng rậm buổi đêm trên một hòn đảo bình thường, thì lúc này chắc chắn sẽ có rất nhiều loài chim bị đánh động, vỗ cánh phành phạch, bay lên trong tiếng gào rú của dã thú. Nhưng lúc này không gian vẫn yên tĩnh đến lạ thường, giống như hòn đảo này không tồn tại sinh vật sống.

Mà đầu của con khỉ đầu chó màu đen lông xoăn kia đột nhiên nổ tung, huyết tương, óc, mảnh xương sọ vỡ văng mạnh ra bốn phía, khiến cả khoảng đất như chịu một cơn mưa rào.

Tinh thể màu đen trên đầu nó cũng vỡ vụn, không còn miếng nào nguyên vẹn.

Klein gập cánh tay, thong thả thu lại khẩu súng "Chuông tang" vẫn còn đang tỏa ra khói thuốc súng, nhìn cơ thể cường tráng hơn cả con người của con khỉ đầu chó biến dị đổ ập xuống đất.

"Lữ hành" tới gần, "Oan hồn" khống chế, nắm đúng thời cơ bồi thêm một phát súng "Chuông tang" trí mạng, chẳng khác nào giết trong chớp mắt!

Không phải vì muốn khoe thực lực của bản thân mà Klein làm thế, mà là vừa rồi thông qua việc quan sát, anh cho rằng con khỉ đầu chó lông xoăn biến dị này có năng lực đặc thù. Nếu không nhân lúc nó chưa biết gì về mình mà nhanh chóng giải quyết nó, thì có khả năng lớn nó sẽ lật ngược thế cờ, khiến sự tình trở nên khó giải quyết hơn. Mả trên hòn đảo nguyên thủy vô cùng nguy hiểm này, phải gắng sức né tránh mọi tình huống xảy ra, bởi vì không ai biết trong trận chiến kịch liệt sẽ dẫn tới điều gì.

Cho nên, sau khi "Oan hồn" bám lên người con khỉ đầu chó kia, Klein bỏ qua việc thử thao túng "Dây linh thể" nhằm dùng cách thức tốn nhiều thời gian hơn, nhưng ổn thỏa hơn và không lưu lại dấu vết để giải quyết đối phương, trực tiếp dùng khẩu súng "Chuông tang" bắt kẻ địch đang cứng nhắc và chậm chạp vì chịu sự ảnh hưởng của "Oan hồn".

Hiệu quả đã thống nhất với những gì anh dự tính, khả năng xảy ra việc ngoài ý muốn giữa chừng cũng giống như anh tưởng tượng. Con khỉ đầu chó biến dị kia quả thực có đủ năng lực thông qua "Vặn vẹo" hoặc "Hỗn loạn" để thoát khỏi cục diện bất lợi do bị "Oan hồn" bám lên người, cũng khiến cho quỹ đạo của viên đạn trở nên mất quy luật, lướt qua khỏi cơ thể nó.

Đáng tiếc, toàn bộ cố gắng của nó đều không có tác dụng, chỉ có im bặt mà kết thúc. Klein nắm lấy thời điểm ngắn ngủi khi nó đờ đẫn, quyết đoán nhanh chóng tung ra một "đòn trí mạng".

Nếu anh đổi sang thao túng "Dây linh thể" thì có lẽ trận chiến này đã không kết thúc như vậy.

Vì điều đó mà chấp nhận một nhược điểm cũng đáng... Hơn nữa càng đi vào sâu, thì xác suất sử dụng súng ngắn "Chuông tang" càng lớn, phải so sánh hoàn cảnh nguy hiểm thì mới phát hiện ra mình sợ cái gì, làm rõ vấn đề trước, rồi xem thích ứng hay né tránh các tình huống tương tự là lựa chọn tốt hơn... Klein hạ khẩu súng ngắn màu đen xuống một cách tự nhiên, đi hai ba bước tới gần con khỉ đầu chó lông xoăn biến dị.

Lúc này, nhờ có "Oan hồn" khống chế, đặc tính phi phàm của sinh vật siêu phàm này đang nhanh chóng phân ra.