← Quay lại trang sách

Chương 968 Một góc độ khác của thần thoại (1)

Hai người nhanh chóng chuẩn bị xong, Klein đang sắm vai nhà mạo hiểm điên cuồng Hermann Sparrow đi qua khe hở, tiến vào sảnh mộ táng.

Đương nhiên, trước khi anh đi vào, "Oan hồn" Senol đã làm "lính gác", vòng vo non nửa vòng trong sảnh mộ táng.

Đối với "Bí Ngẫu Đại Sư" mà nói, có bí ngẫu thì không cần phải mạo hiểm trong rất nhiều việc!

Chỗ cao trong sảnh mộ táng có nước ngấm ra, có vẻ rất ẩm ướt, bên trong chia làm hai phần trái phải, mỗi bên đặt mười hai chiếc quan tài màu xám trắng u ám, ở giữa lại có một khu vực hình tròn trống không, chỗ mặt đất tương ứng dường như tồn tại một bức vẽ phức tạp tinh xảo.

Klein không tới gần, cũng giơ tay ngăn Arges lại, sau đó thao dúng "Oan hồn" Senol hiện thân, nhanh chóng bay đến không trung ở khu vực hình tròn kia.

"Thượng tướng máu"... Cơ trên mặt Arges chợt giật giật.

Tuy hắn đã sớm có suy đoán về việc này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn khó mà kiềm chế được phản ứng theo bản năng.

Lúc này, Senol giảm thấp độ cao, nhìn thấy rõ khu vực ở giữa miêu tả cái gì:

Bức vẽ kia có sắc thái u tối, bối cảnh là vài bóng người lờ mờ hư ảo, mà chủ thể lại là một cái bàn dài.

Trên bàn dài có một hình người đang nằm, trên lưng tỏa ra hào quang của giá chữ thập, bên cạnh là bóng của ba người đứng vây quanh. Một người có dáng vẻ anh tuấn, tinh thần phấn chấn, một người có vẻ uy nghiêm dũng cảm, một người để chòm râu dài màu trắng, trông rất có trí tuệ. Nhưng ánh mắt ba người đều lộ ra cảm giác quỷ quái khó diễn tả bằng lời, hành động cũng giống thế:

Một người kéo cánh tay của hình người đang nằm nhét vào trong miệng cắn, khiến cả miệng toàn là máu, một người nâng đầu hình người kia lên để hút óc, một người lại móc trái tim còn đang đập ra, gặm cắn với vẻ đói khát.

Ngoài ra, phần bụng của hình người kia bị nứt ra một lỗ vừa dài vừa rộng, có một đứa trẻ con đen thui u ám đang ngồi trong đó, nhai nuốt một đoạn ruột, máu tươi đầm đìa nhễu xuống.

Bốn người này dường như còn phát giác ra có người đang rình mò, ánh mắt cùng hướng lên trên, giống như đang nhìn chằm chằm vào mỗi một sinh linh nhìn thấy bức vẽ này!

Sau khi xuyên qua tầm mắt của "Oan hồn" Senol nhìn thấy bức vẽ kia, tim Klein đập mạnh liên hồi, âm thanh thình thịch rõ rệt đến mức ngay cả bản thân anh còn nghe thấy.

Là một "Nhà bói toán" giỏi về suy luận, gợi ý và tượng trưng, anh chỉ cảm thấy máu trong người điên cuồng vọt lên đầu, khiến đầu óc mê muội, dường như đang ngăn cản não bộ suy nghĩ thêm một bước.

Nhưng cho dù vậy, cũng có một giọng nói hư ảo thuộc về chính anh đang vang vọng trong đầu, tràn ngập hoảng sợ:

Hình người bị phanh thây ăn thịt kia hẳn là đại diện cho thần Viễn Cổ Thái Dương, đại diện cho chúa sáng tạo tất cả, thần toàn trí toàn năng của tín ngưỡng thành Bạc Trắng!

Mà ba người tà ma ở bên cạnh ông ấy, mình đã từng nhìn thấy.

Trong di tích dưới lòng đất ở Backlund, nơi phong ấn ác linh khủng khiếp!

Chúng tồn tại với hình thức là những pho tượng, không tà ác giống như trên bức vẽ này, chia ra đại diện cho:

"Mặt Trời Vĩnh Hằng", "Chúa Tể Của Gió Bão", "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ"!

Đột nhiên, Klein nhớ lại một danh từ từng có được, một danh từ lấy được vì đã đối mặt với "Mặt Trời Vĩnh Hằng":

"Thiên sứ trắng tuyền"!

Việc này... không phải chứ... chẳng lẽ "Mặt Trời Vĩnh Hằng" từng là Thiên sứ bên cạnh thần Viễn Cổ Thái Dương? "Mặt Trời" nhỏ lúc trước đã từng đề cập tới chuyện anh ta nghe thấy một vị nhân viên thánh chức của Chúa tạo vật ở trấn Hạ Ngọ dùng giọng điệu sám hối và tiên đoán để lẩm bẩm một số chuyện, trong đó có một câu: các vị vua thường xuyên đến cung điện hoàng hôn để mưu đồ bí mật... "Mặt Trời Vĩnh Hằng" vốn có tên là "Thiên sứ trắng tuyền", cũng là Vua Thiên Sứ đã phản bội vị Chúa tạo vật kia?

Mà kẻ đó cùng "Chúa Tể Của Gió Bão", "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ" cùng với đứa trẻ ngăm đen không biết đại diện cho vị nào kia, đang chiếm lấy những thứ tốt nhất, chia nhau ăn thịt thi thể của Chúa tạo vật thành Bạc Trắng... Trong điển tịch của các đại giáo hội đều có ghi chép lại rằng ba vị thần linh cổ xưa nhất này chính là do tinh thần của Chúa tạo vật nguyên sơ phân hóa mà thành... Nhìn từ góc độ nào đó, giống như là một sự ám chỉ đối với lịch sử đen?

Nếu suy đoán của mình là thật, thì "Chúa Tể Của Gió Bão" và "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ" hẳn cũng là Chúa tạo vật trong tín ngưỡng của thành Bạc Trắng kia, Vua Thiên Sứ bên cạnh thần Viễn Cổ Thái Dương, có lẽ nên gọi họ là "Thiên sứ gió" và "Thiên sứ trí tuệ"...

Bởi vậy, tám vị Vua Thiên Sứ đã đủ rồi, Thiên sứ bóng tối, Thiên sứ trắng tuyền, Thiên sứ gió, Thiên sứ trí tuệ, Thiên sứ không tưởng, Thiên sứ thời gian, Thiên sứ vận mệnh, Thiên sứ đỏ... Nhìn từ những gì "Mặt Trời" nói và những chuyện xảy ra về sau này của các Thiên sứ, dường như trừ hai đứa con của thần Amon và Adam ra, các Vua Thiên Sứ khác đều phản bội vị Chúa tạo vật kia... Vị thần Viễn Cổ Thái Dương này cũng không khỏi có phần thê thảm... Bất quá, bức vẽ này chưa chắc đã là thật, chưa biết chừng là miệt thị, nghi ngờ...

Không biết đứa trẻ con ngăm đen ngồi trong bụng thần Viễn Cổ Thái Dương kia đại diện cho vị nào... Cảm thấy "Tạo vật chủ chân thật" có hiềm nghi rất lớn... Chỉ trong chớp mắt mà Klein đã nghĩ đến rất nhiều vấn đề, càng nghĩ sâu thêm càng có xúc động quay đầu bước đi, coi như chưa từng nhìn thấy bức vẽ kia.

Giờ phút này, nỗi sợ hãi khó mà ngăn chặn được trong lòng anh thậm chí còn khiến anh sinh ra ảo giác rằng "Mặt Trời Vĩnh Hằng", "Chúa Tể Của Gió Bão", "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ" đang từ tinh giới hướng ánh mắt xuống nhìn chăm chú vào mình.

Ai đã để lại bức vẽ này? Ai có thể biết được nhiều bí ẩn như vậy, hơn nữa lập trường rõ ràng là đứng về phía thần Viễn Cổ Thái Dương? Các thánh giả và Thiên sứ còn lại vẫn luôn đi theo Chúa tạo vật của thành Bạc Trắng và thủy chung sùng bái ông ấy? Sau lưng Klein đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, người còn hơi run rẩy vì sợ.

Tuy năng lực quan sát của Arges không bằng tiểu thư "Chính Nghĩa", nhưng là người phi phàm có kinh nghiệm phong phú, trong hoàn cảnh cần cảnh giác và đề phòng cao độ thế này, cũng không khó phát hiện ra Hermann Sparrow có vấn đề, hơi xuất hiện vẻ khác thường.

"Sao vậy?" Hắn đè thấp giọng, lên tiếng hỏi.

Klein đột nhiên như bừng tỉnh, vừa để "Oan hồn" Senol rời tầm mắt, vừa chỉ vào khu vực hình tròn không đặt quan tài đá, nói:

"Anh nhìn thử là biết ngay."

Bức họa khiến Hermann Sparrow phải sợ run, mình mà xem liệu có mất khống chế luôn không? Anh ta không ngăn cản mà đề nghị mình xem, hẳn là không có vấn đề lớn gì, nhưng không loại trừ khả năng anh ta đã mất lý trí, chỉ đang giả vờ là một người bình thường... Arges nháy mắt hiện lên vài suy nghĩ trong đầu, cuối cùng vẫn xách đèn bão lên, vững vàng tiến về phía trước, đi vào khu vực chính giữa.

Sau khi đi bảy tám bước, hắn nhìn thấy rõ bức vẽ có sắc thái âm u kia.

Cũng chỉ mất thời gian ba bốn giây, tay đang nắm dao ngắn và xách đèn bão của Arges cũng run lẩy bẩy khó mà kiềm chế nổi, giống như bị một loại bệnh về não nào đó.

Hắn từng nhìn thấy pho tượng con người của sáu vị chính thần này ở chỗ "Thế giới" Hermann Sparrow trên hội Tarot, đương nhiên phân biệt được ba bóng người đang ăn thịt cánh tay, cắn xé trái tim, hút óc kia là "Chúa Tể Của Gió Bão", "Mặt Trời Vĩnh Hằng" và "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ"!