Chương 969 Một góc độ khác của thần thoại (2)
Tuy từng bị Zillingers hiếp bức mà hắn đã làm ra vài chuyện bất trung với giáo hội, tuy hắn gia nhập hội Tarot, càng ngày càng cách xa "Vực sâu gió bão", tin tưởng ngài "Kẻ Khờ", tìm kiếm sức mạnh to lớn hơn, quyền thế lớn mạnh hơn, tuy hắn liên tiếp bán đứng tin tức của giáo hội, cũng biếng nhác tiêu cực trong một số việc, nhưng từ đầu đến cuối luôn cảm thấy mình có thể tính là tín đồ của "Chúa Tể Của Gió Bão", chỉ là không được thành kính cho lắm, không đủ cuồng nhiệt mà thôi. Vậy mà giờ khắc này, từ đáy lòng hắn dâng lên một cảm giác tội lỗi rằng mình đã có hành động xúc phạm nghiêm trọng, thiếu chút nữa thì sợ đến mức tự móc hai mắt mình.
Không trực tiếp tự sát thì chứng tỏ mình thật sự đã biến thành ngụy tín đồ rồi... Arges không dám nhìn nhiều, quay người lại nhìn về phía Hermann Sparrow, giọng vẫn còn run rẩy vì sợ:
"Ba vị kia đều là Vua Thiên Sứ?"
"Tôi không thể nào cho anh câu trả lời thuyết phục, tôi chỉ có thể nói với anh rằng 'Mặt Trời Vĩnh Hằng' và ' Thiên sứ trắng tuyền' có liên hệ chặt chẽ." Klein trả lời khá là mơ hồ.
Quả nhiên... Arges chợt cảm thấy khả năng "Chúa Tể Của Gió Bão", "Mặt Trời Vĩnh Hằng" và "Thần Tri Thức cùng Trí Tuệ" từng là Vua Thiên Sứ rất lớn.
Về phần Hermann Sparrow không thể xác định được chuyện này, hắn không cảm thấy khó hiểu, cũng không bất ngờ, dù sao đối phương chỉ là quyến giả, không phải Ngài "Kẻ Khờ".
Arges đang định lên tiếng, bỗng nghe thấy một âm thanh bén nhọn vang lên.
Giống như trong quan tài đá có người dùng móng tay cạo lên nắp đậy!
Không, không phải là giống như, mà chính xác là như thế!
Két! Két! Két!
Hai bên tổng cộng có ba cỗ quan tài đá phát ra tiếng ma sát chói tai, sau đó nắm quan tài nặng nề màu xám trắng hoặc là bị lật ra, hoặc là trực tiếp nổ tung, ba bóng người vặn vẹo đứng hẳn dậy.
Một trong số chúng đang khoác áo bào màu trắng gần như biến thành máu xám có phong cách cổ xưa, gương mặt thối rữa lồi lõm, trên cổ, trên trán và trên mu bàn tay mọc đầy những con mắt sâu hoắm. Một kẻ bên cạnh nó thì có bàn tay rất lớn, đầu ngón tay thô kệch như được điêu khắc từ gỗ, bên ngoài phủ một lớp dịch mủ màu vàng lục, tản ra xung quanh một thứ sương mù màu vàng đồng có thể ăn mòn quan tài đá.
Một kẻ khác ở bên kia lại mặc áo jacket màu nâu rách nát, trên đầu đội mũ tam giác có hình đầu lâu màu trắng, nhiều chỗ trên da đã hoàn toàn nát vụn, lộ ra xương trắng bên trong.
Dưới lớp quần áo, trong quần của nó thò ra từng xúc tu to tướng khảm đầy vảy cá trắng ởn bóng nhẫy, cũng tỏa ra hơi thở oai phong, cuồng bạo, hung ác, khủng bố một cách tự nhiên. Kẻ này thậm chí còn khiến Klein có cảm giác mình đang đối diện với danh sách cao con đường "Gió bão", nhưng trạng thái cơ thể nó lại dường như không đạt được cấp bậc ấy.
Ba người chết này từ trong quan tài đá đi ra, đồng thời chuyển ánh mắt về phía Hermann Sparrow và Arges. Một kẻ phóng ra luồng điện màu trắng bạc ra xung quanh, phát ra tiếng xoẹt xoẹt. Một tên đang cho số con mắt không đếm xuể của mình nhìn chằm chằm vào bóng dáng hai người. Một tên lại khuếch tán sương mù màu vàng lục của mình ra ngoài, và tạo ra một loạt dây mây màu nâu.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân vừa nặng nề vừa dồn dập chạy rầm rập đến đây, dường như có một con thạch tượng quỷ đang đuổi về phía này.
Klein thấy thế không hề bối rối chút nào, tay trái đang cầm "Bút ký lữ hành Lemano" thò vào trong túi áo, chọc vỡ tường linh tính, chỉ dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy còi đồng Azcot bỏ ra ngoài.
Ngay sau đó, cổ tay anh rung lên, ném còi đồng về một phía khác của đại sảnh, không có gì bất ngờ khi thấy ba người chết biến dị có hơi thở khủng bố lập tức giống như chó săn được huấn luyện, cùng chuyển hướng đuổi theo chiếc còi đồng.
Arges thấy cảnh này, ánh mắt đầu tiên chợt ngưng lại, sau đó đưa ra quyết định nhanh chóng, vứt đèn bão đi, chạy như điên về phía cửa.
Kinh nghiệm nói cho hắn biết, Hermann Sparrow có thể cùng lúc đối phó với ba người chết đáng sợ kia, còn việc của mình là ngăn lại con thạch tượng quỷ sáu cánh, không cho nó quấy nhiễu đến cuộc chiến của nhà mạo hiểm điên cuồng.
Rầm!
Arges vừa chạy đến cửa, đã thấy cánh cửa đá đôi cao lớn kia vỡ thành mấy mảnh, một con thạch tượng quỷ sáu cánh đang giơ trường kích bằng đá dài bảy tám mét lên, xông thẳng vào trong.
Hắn hít sâu một hơi, trong mắt chợt bùng lên lửa giận, cơ bắp trên người nở ra, dưới sự trợ giúp của cuồng phong, hắn vọt về phía trước, vung con dao ngắn có những ánh điện trắng bạc quấn quanh lên.
Uỳnh!
Hắn né tránh thanh kích đá đang nện mạnh xuống, cả nắm tay lẫn con dao ngắn đồng thời bổ vào bụng dưới của con thạch tượng quỷ sáu cánh.
Trong thời gian ngắn, ánh điện lóe sáng, vụn đá bay tứ tung, Arges theo đó bay ngược ra ngoài, còn thế tiến công của con thạch tượng quỷ sáu cánh cũng bị ép phải dừng lại.
Bịch!
Arges ngã mạnh xuống mặt đất, nhưng vì kịp thời tạo ra "Đệm khí" nên không bị thương nghiêm trọng lắm.
Lúc này, ba người chết đã tụ tập lại một chỗ, tranh nhau cướp đoạt còi đồng Azcot.
Klein nhìn chúng, bình tĩnh mở "Bút ký lữ hành Lemano" ra, để những tờ giấy khô vàng bên trong dừng lại ở trang có ký hiệu và hoa văn phức tạp.
Đây là năng lực cấp Bán Thần vừa mới được ghi lại không bao lâu, "Tia chớp gió bão"!
Sau đó, bàn tay đang nắm súng ngắn "Chuông tang" chìa ra một ngón, khẽ lướt qua trang "Bút ký" nọ.
Cùng lúc đó, anh nhìn về phía ba người chết biến dị đang cướp còi đồng Azcot, thấp giọng chào hỏi chúng.
"Tạm biệt."
Trong tiếng "xẹt" "xẹt", từng tia chớp trắng bạc tự dưng lóe lên, đan chéo vào nhau, hóa thành một cơn bão, bao phủ lên khu vực có còi đồng Azcot và cả ba người chết biến dị.
Cả sảnh mộ táng nháy mắt sáng như ban ngày, thậm chí khiến Arges thiếu chút nữa không mở được mắt ra, sự khủng bố và cuồng bạo tỏa ra từ cơn bão khiến hắn phải run rẩy theo bản năng.
Nhờ sự trợ giúp của gió, hắn vừa nhìn cơn bão đang thành hình, vừa bật người lên, một lần nữa lao đến con thạch tượng quỷ sáu cánh lại một lần nữa định tấn công Hermann Sparrow.
Đối với sinh vật siêu phàm có cơ thể kiên cố, không sợ sấm đánh như thạch tượng quỷ sáu cánh, Arges ngoại trừ "Một đòn bạo nộ" con đường "Thủy thủ", dường như không có cách nào khác.
Đương nhiên, trực tiếp dùng "tiếng ca" để cộng hưởng với cơ quan thính giác và thể tâm trí của đối phương là cách hiệu nghiệm nhất, nếu gặp nó ở nơi khác, Arges chắc chăn sẽ nhắm vào các đặc điểm cao lớn, nặng nề, không đủ nhanh nhẹn của thạch tượng quỷ sáu cánh để quay xung quanh nó, vừa dùng "ca hát" ảnh hưởng đến đối phương, vừa dùng lưỡi dao gió sắc bén tấn công vào cùng một vị trí, dựa vào sát thương tích lũy và thời gian lặp lại, chậm rãi mài mòn đối thủ đến chết.
Nhưng hiện giờ hắn đang đứng trong sảnh mộ táng, phạm vi bị hạn chế, một khi tránh ra khỏi chính diện, con thạch tượng quỷ sáu cánh này chắc chắn sẽ chuyển sang Hermann Sparrow, dùng thanh trường kích dài bảy tám mét để tấn công đối phương, khiến nhà mạo hiểm điên cuồng không nắm được cơ hội giải quyết ba người chết kia. Mà quan trọng nhất là Arges nghi ngờ có lẽ "tiếng ca" của mình còn ảnh hưởng đến Hermann Sparrow nhiều hơn cả con thạch tượng quỷ sáu cánh kia.
Rầm!
Thanh trường kích bằng đá nện mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố to đùng, khiến cả sảnh mộ táng rung chuyển, giống như đột nhiên bất thình lình xảy ra động đất. Arges cũng không gắng gượng chống đỡ, cho cuồng phong thổi dưới chân, thuận thế bay về phía bên phải, nhanh nhẹn linh hoạt tránh khỏi đòn tấn công của thạch tượng quỷ sáu cánh, lao thẳng lên đầu con quái vật.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy đôi mắt màu xám trắng đang bốc lên ánh lửa kia.
Suy nghĩ của Arges chợt đình trệ, cả người nháy mắt trở nên cứng ngắc, có cảm giác bị hóa đá, nhưng trên làn da không thấy màu xám trắng hiện lên và lan ra.