Chương 993 Khúc nhạc trong đêm (2)
Trên con "Tàu Tương Lai" đang đỗ tại một bến cảng, "Thượng tướng ngôi sao" Capella nhìn Frank Lee mang theo vẻ vô cùng chờ mong đặt chân lên bến tàu, định tìm chỗ bán chút vật phẩm kiếm tiền, gom lấy khoảng tám nghìn bảng tiền mặt, để mua đặc tính phi phàm "Druid", cô không nhịn được giơ tay đỡ trán, không hiểu sao có chút thiếu tự tin.
Tuy cô tự suy xét thấy với tầng cấp của bản thân, cộng thêm tri thức thần bí học và vật phẩm thần kỳ, có thể vững vàng ngăn chặn được Frank Lee trở thành "Druid", nhưng nhớ đến những suy nghĩ quái lạ cùng năng lực thực tiễn khủng bố, lại cảm thấy vấn đề không chỉ đơn giản như vậy. Cô cũng không muốn mình bước vào phía trên sương mù xám, tham gia hội Tarot với cái đầu mọc dưa hấu, toàn thân trổ đầy lúa mạch.
Cũng may, anh ta còn chưa có phối phương ma dược "Druid", tạm thời không cần lo lắng anh ta tấn thăng danh sách 5... Capella đẩy mắt kính lên, tự trấn an mình một câu.
Đúng lúc này, trước mắt cô chợt tràn ngập sương mù xám hư ảo, bên tai vang lên lời nói đến từ Hermann Sparrow.
Vị Thiên sứ kia đồng ý rồi? Vẻ mặt của "Thượng tướng ngôi sao" Capella nhất thời dịu đi, nụ cười khó nén hơi hiện ra bên khóe môi.
Một khi nhận được giọt máu của sinh vật thần thoại thì chứng tỏ khoảng cách đến Bán Thần của cô đã rất gần rồi!
Trên người cô còn có phối phương ma dược "Học giả thần bí", trước đã đã tích lũy cống hiến, có thể đổi lấy một món tài liệu chính từ Hội khổ tu Morse, những tài liệu còn lại, cô cũng đã biết được con đường nào có, và nên dùng cách gì để lấy được.
Đợi đến tháng bảy, tháng bảy... Capella mím môi, ánh mắt lộ ra khỏi đôi mắt kính dày cộp, thong thả nhìn quanh phòng thuyền trưởng một vòng.
...
Buổi sáng thứ năm, Klein vừa kết thúc một buổi học văn học cổ, liền nghe thấy tiếng khẩn cầu hư ảo lặp đi lặp lại.
Tiến vào phía trên sương mù xám, anh phát hiện người khẩn cầu là "Ẩn giả" Capella.
Vị "Thượng tướng ngôi sao" nhờ Ngài "Kẻ Khờ" chuyển lời cho "Thế giới", "Nữ vương thần bí" đã đồng ý với yêu cầu, nếu hắn ở Backlund, thì mười một giờ tối nay đến lối vào cây cầu lớn bên bờ nam sông Torquack gặp mặt.
Bernarde vẫn còn đang ở Backlund... Klein cụ thể hóa ra Hermann Sparrow, đưa ra câu trả lời khẳng định.
Mười giờ năm mươi tám phút đêm, anh đi vào phòng tắm, lấy ra một người giấy từ trong túi áo.
Bụp!
Klein run lên một cái, để người giấy hóa thân thành Dwayne Dantes, ngồi trên bồn cầu, tay cầm quyển sách, dường như đang xuất thần.
Sau đó, anh tự dưng lùn đi ba bốn phân, gương mặt gầy đi, các đường nét đều góc cạnh hơn rất nhiều, đã biến trở thành Hermann Sparrow.
Ngay sau đó, bàn tay trái đeo găng của anh trở nên trong suốt, vô số bóng hình hư ảo hiện ra trong đó.
Klein lập tức thấy màu sắc xung quanh đầu tiên là đậm đặc, tiếp đó dần rõ ràng lên, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, bản thân anh lại nhạt đi, rồi biến mất khỏi thế giới hiện thực.
Anh nhanh chóng xuyên qua linh giới, không ngừng căn cứ vào định vị để điều chỉnh phương hướng của mình, chỉ mất vài giây, anh đã xuất hiện ở lối vào cây cầu lớn bên bờ nam sông Torquack.
Lúc này, bóng đêm đã sâu, trên cầu không có ai đi lại, bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ lờ mờ nhìn thấy một đội binh lính canh cầu đứng cách đó không xa.
Klein đang định tìm tung tích "Nữ vương thần bí" Bernarde, thì bỗng nhiên nhìn thấy có một hạt đậu hà lan màu xanh lục từ trên cao rơi xuống, dệt thành một khu rừng rậm rạp tươi tốt.
Từ "khu rừng rậm" này nhìn lên trên không thấy đầu cùng, từng dây leo kết thành các con đường khác nhau, hoặc đan xen hoặc cuộn tròn, kéo dài thẳng lên trời cao.
Klein ngẩn ra một giây, tùy ý chọn một con đường treo lơ lửng giữa không trung do những cây đậu kia mọc vươn lên tạo thành, đi từng bước về phía trước.
Không biết qua bao lâu, anh nhìn thấy một chiếc ghế giống võng treo do các nhánh cây màu xanh lục này đan thành, đang khe khẽ đung đưa trên cao.
"Nữ vương thần bí" đang ngồi ở đó, mặc áo sơ mi trắng kiểu Intis và áo khoác jacket màu đen kịt, thắt lưng dắt một thanh kiếm mảnh cạnh sắc tinh tế, ngoại trừ không đội mũ tam giác, thì đây chính là các ăn mặc tiêu chuẩn của thuyền trưởng trên biển.
Khác với lần trước chạm mặt Sherlock Moriarty ở Backlund, cô chỉ để lộ một đôi giày da màu đen, lần này cô để mái tóc nâu dài xõa xuống, đôi mắt xanh thẳm sâu xa nhìn về phía này, cất tiếng nói êm dịu nhưng không hề mang theo chút cảm xúc nào:
"Thay tôi cảm ơn người sau lưng anh."
Cô ấy còn rất kính trọng "Kẻ Khờ", ừm, mấy vấn đề mình trả lời lúc trước, hẳn là đã giải đáp kha khá nghi hoặc cho cô ấy...
"Được."
Bernarde không chuyển động ánh mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào Hermann Sparrow:
"Lần này anh có chuyện gì?"
Klein dừng một giây, rồi nói ra lời đã được sắp xếp từ trước:
"Tôi muốn nhờ cô hỗ trợ, để hắn biểu hiện ra trạng thái đã bị sức mạnh của trung tâm phong ấn sau cửa Chanis ở Giáo hội Đêm Tối ăn mòn thời gian dài."
Khi nói chuyện, Klein để "Oan hồn" Senol hiện ra bên cạnh.
Bernarde nhìn thật sâu vào "Thượng tướng máu" đang đứng hầu ngay ngắn bên cạnh, không hỏi Sherlock Moriarty hay là Hermann Sparrow vì sao biết mình có cách, chỉ bình tĩnh nói:
"Trung tâm phong ấn trong các giáo đường khác nhau của Giáo hội Đêm Tối có sự khác biệt, trạng thái bị ăn mòn cũng không giống nhau."
"Là con đường "Đêm tối", hay là con đường "Tử Thần", hay là con đường khác?"
"Là giáo đường chính của giáo khu, hay là giáo đường trung tâm thành phố bình thường?"
Cô trực tiếp loại bỏ mục lựa chọn Giáo đường Tĩnh Mịch tổng bộ của Giáo hội Đêm Tối, bởi vì ngay cả Vua Thiên Sứ cũng không dám đặt mục tiêu vào nơi đó.
Klein hồi tưởng lại rồi nói:
"Giáo đường của giáo khu, con đường "Đêm tối"."
"Nữ vương thần bí" Bernarde khẽ gật đầu:
"Vậy thì tôi có thể khiến anh ta chịu sự ăn mòn tương ứng, nhưng nếu làm thế, bí ngẫu này của anh về cơ bản sẽ bị phá hủy, lúc đầu còn có thể sử dụng bình thường, nhưng theo thời gian trôi, khi sự ăn mòn nghiêm trọng hơn, hắn sẽ dần ngủ say, cuối cùng không tỉnh lại nữa."
"Có lẽ cố gắng hết sức để kéo dài thời gian ăn mòn triệt để không?" Klein kìm nén nỗi đau lòng, hỏi.
Bí ngẫu "Thượng tướng máu" Senol này chính là thứ có giá trị hàng đầu trong toàn bộ tài sản của anh!
Bernarde bình thản đáp:
"Lâu nhất là hai tháng!"
Klein thầm đấu tranh hai giây, trả lời với vẻ dửng dưng:
"Được."
Anh giơ tay đặt lên ngực, cúi người nói:
"Cảm ơn sự giúp đỡ của cô."
"Nữ vương thần bí" Bernarde không nói nữa, thu lại tầm mắt, vươn tay phải ra, phác họa ra một loạt các từ được tạo bởi các tiếng khác nhau như tiếng Người khổng lồ, tiếng Cự long, tiếng Tinh linh, tiếng Hermes cổ.
Những từ này mang theo hào quang rực rỡ như ánh sao, đan xen thành một ký hiệu kỳ dị, dường như mở ra cánh cửa bí mật thông đến chỗ sâu trong linh giới.
"Cánh cửa bí mật" mở rộng, một luồng gió từ trong thổi ra, hóa thành một người đàn ông có nửa thân trên bọc bằng vải trắng.
"Kèn yên giấc". Bernarde dùng giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy uy nghiêm nói.
Người đàn ông một nửa thân trên là người, một nửa thân dưới là gió kia cung kính đáp lại, từ trong tấm vải trắng bọc mình lấy ra một cái đầu lâu con người.
Hốc mắt của đầu lâu sâu thẳm âm u, khó nhìn thấy đáy, những chỗ còn lại là từng lỗ hổng có hình dạng khác nhau, xung quanh giăng đầy vết nứt, trắng ngần như ngọc thạch.
Bernarde tiếp nhận chiếc "Kèn yên giấc" này, liếc mắt nhìn Hermann Sparrow:
"Anh lùi về sau ít nhất năm mươi mét."
Klein không hỏi vì sao, để "Oan hồn" Senol ở tại chỗ, dọc theo con đường cây đậu nhanh chóng đi xa.