Chương 994 Đến tháng sáu (1)
Sau khi quá năm mươi mét, anh bỗng nghe thấy một giai điệu du dương, cổ xưa, mang đầy vẻ u ám và bi thương.
Theo bản năng, Klein ngẩng đầu nhìn lên, thấy nơi bị từng nhánh dây đậu che khuất, Bernarde đang ngồi cong lưng, mái tóc màu hạt dẻ của cô khẽ lay động, đầu cúi thấp, đặt cái "đầu lâu con người" kia kề lên miệng, khiến các lỗ thủng thổi ra luồng khí, kết hợp với nhau tạo thành một khúc nhạc.
Khúc nhạc kia mang theo sức mạnh khiến người ta bình tĩnh và sự đau thương nhàn nhạt, lan tỏa ra từng chút một, lại không hề kinh động đến đám binh lính đang canh gác cầu bên ngoài khu rừng đậu.
Klein đứng đó, nghiêm túc lắng nghe, trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi nhớ nhà.
Đây là chốn về mà lữ khách phiêu bạt đã lâu khao khát nhất và cũng khó chạm đến nhất.
Trong khu rừng cây leo xanh tươi, dưới bóng đêm dày, Klein từ từ nhắm hai mắt lại, lắng nghe khúc nhạc dường như đang vang lên phía chân trời.
Thể xác và tinh thần anh đều yên ả bình thản, nhưng lại có cảm giác bi thương và u sâu rất nhạt đang nảy sinh, bao trùm và quanh quẩn trong lòng.
Không biết qua bao lâu, giai điệu du dương kia rốt cuộc biến mất, giữa những nhánh đậu đang rủ xuống, gió đêm khe khẽ thổi qua.
Klein thầm thở dài một tiếng, mở mắt ra, nhìn lên trên, chỉ thấy "Nữ vương thần bí" Bernarde đang đưa chiếc "đầu lâu con người" thủng lỗ chỗ trong tay cho "người hầu" có nửa trên là người nửa dưới là gió kia.
"Được rồi." Giọng nói êm dịu, bình thản của Bernarde theo đó vang lên.
"Cảm ơn cô đã giúp đỡ." Klein lại cúi người cảm ơn, thao túng "Oan hồn" Senol quay về bên cạnh.
Lúc này từng cây đậu rút lên trên, rừng rậm xanh tươi dần nhạt đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Klein và Senol đồng thời bị bỏ lại ở cửa vào cây cầu lớn, xung quanh yên ắng không một bóng người, cách đó không xa chỉ có một đội binh lính cang gác cầu đang đưa lưng về phía này, không hề có gì khác so với lúc trước.
Cảnh tượng giống truyện cổ tích vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
Mãi đến lúc này, Klein mới có thời gian rảnh xem xét bí ngẫu của mình, phát hiện hắn còn giống người chết hơn cả lúc trước, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở lạnh lõe, cảm giác âm u toát ra từ người càng thêm rõ ràng.
Đây là kết quả của liều thuốc ăn mòn có tính một lần... Nếu chỉ là canh gác ở cửa Chanis, thứ hai hàng tuần đến hai lần, một lần vào ban ngày, hẳn là sẽ không nghiêm trọng lắm, không thể nào có chuyện không chịu nổi hai tháng... Nếu thật sự là vậy, thì cho dù là chính thần giáo hội cũng không gánh nổi sự tổn hại như thế... Có lẽ người trông coi nội bộ bình thường có thể sống sót vài năm, thậm chí hơn mười năm, nhưng trong thời gian đó dễ xảy ra sự bất thường, dễ bị mất khống chế... Ôi, lúc họ lựa chọn trở thành người trông coi nội bộ, hẳn là đã biết sẽ có kết cục như thế... Klein vừa thổn thức, vừa cho "Oan hồn" Senol tự mình chui vào đồng vàng trong hộp thuốc lá bằng sắt.
Ngay sau đó, anh liên tục sử dụng "Lữ hành", dạo quanh một vòng trên biển để "Mấp máy đói khát" lựa chọn đồ ăn xong, sau đó mới quay về trong phòng tắm của phòng ngủ chính ở số 160 phố Berklund.
...
Chủ nhật ngày mùng năm tháng sáu, trong tòa thành của gia tộc Hall.
Audrey đang ngồi ở trước bàn, thưởng thức vật phẩm thần kỳ mình vừa thu hoạch được.
Ngoại hình của nó là một chiếc găng tay bằng voan mỏng màu đen dài đến khửu tay, dường như có nguồn gốc từ hoàng gia, mang theo khí chất cao quý thanh lịch.
Từ đặc tính phi phàm "Đạo sư hỗn loạn" do "Thế giới" Hermann Sparrow bán ra, cô đã thông qua "Thợ thủ công" chế tác trong một thời gian nhất định, tạo ra nó.
Trước đó Audrey đã từng xin ý kiến của cha mình là bá tước Hall, nhận được câu trả lời "có thể mua, tự con sử dụng, có tấm lòng biếu quà cha mẹ là tốt lắm rồi", thế là cô cố ý dặn dò Ngài "Người Treo Ngược" bảo "Thợ thủ công" tạo ra vật phẩm mà quý cô có thể mang theo bên người.
Mà điều đó cũng khiến cô hơi nghi ngờ phải chăng trên người cha mình còn có vật phẩm thần kỳ tốt hơn, hoặc là Giáo hội Nữ Thần cung cấp sự bảo hộ có quy cách khá cao.
Căn cứ vào lời kể của "Người Treo Ngược", chiếc găng tay bằng voan mỏng này có thể khiến người đeo đạt được vài hiệu quả trên phương diện phi phàm:
Một là tăng sự uy nghiêm và thể chất, khiến các sinh linh xung quanh không tự chủ phải hạ thấp tư thái, muốn phục tùng:
Hai là nhận được năng lực làm "méo mó" ngôn ngữ, hành động cùng ý đồ của mục tiêu, từ đó xây dựng ra quy tắc có lợi cho bản thân;
Ba là thông qua "Hối lộ" trên ý nghĩa tượng trưng, khiến mục tiêu sinh ra thiện cảm mãnh liệt, khó mà xuất hiện được ý đồ đối địch, thậm chí còn không muốn chiến đấu với người đeo, nếu phù hợp với điều kiện, người nhận hối lộ còn có xác suất cực nhỏ quay sang tấn công ngược lại đồng bọn, Audrey nghe Ngài "Thế giới" nói, đây là một loại năng lực phi phàm "Hối lộ", tên là "Hối lộ mê hoặc";
Bốn là khiến mục tiêu đã được định trước hoặc khu vực nhất định ở xung quanh xuất hiện "Hỗn loạn", khiến sự tấn công khó mà rơi vào người mình, để kẻ địch dễ dàng "chọn" sai.
Audrey cực kỳ hài lòng đối với tất cả số hiệu quả này, nhưng điều khiến cô phiền não là, bởi vì tầng cấp của vị "Thợ thủ công" kia không đủ, vật phẩm thần kỳ danh sách 5 do mình chế tác ra có ảnh hưởng xấu khá phiền toái:
Thứ nhất là sẽ khiến tâm lý người đeo dần dần trở nên u ám, chỉ thích đi đường tắt, dùng âm mưu, dựa vào thủ đoạn không trong sáng để làm việc, thứ hai là khi đeo quá ba phút, bản thân người sử dụng sẽ rơi vào trạng thái hỗn loạn, lúc trước Audrey đã đeo thử, kết quả trong lúc tắm đã bất tri bất giác phạm phải sai lầm.
Quy trình bình thường là để hầu gái mở nước nóng trước, điều chỉnh xong nhiệt độ, tiếp đó mình tự cởi quần áo, ngồi vào trong bồn tắm, cuối cùng là hoàn thành việc tắm rửa. Nhưng Audrey lại ngồi vào bồn tắm trước, sau đó mở nước lạnh, đợi quần áo ướt rồi mới nhớ là phải cởi ra.
Cô chỉ cảm thấy may mắn là, cuối cùng cũng kiểm soát được bản thân, không gọi hầu gái vào chứng kiến cảnh xấu hổ của mình.
Điều này khiến mình giống như một con khỉ đầu chó vậy! Audrey thẹn quá hóa giận mà nghĩ vậy.
Đối với ảnh hưởng xấu cái thứ nhất, cô cảm thấy còn có thể chấp nhận được, bởi vì cô là "Bác sĩ tâm lý", có thể thường xuyên xem xét bản thân, loại trừ một vài suy nghĩ u ám trong đầu, hơn nữa còn có Susie đứng ở góc độ người đứng ngoài quan sát để giúp đỡ, nhưng ảnh hưởng xấu thứ hai thì có phần không gánh nổi.
Vấn đề của ảnh hưởng xấu thứ hai rất lớn, chỉ có thể mang theo bên người trước, thời khắc mấu chốt đeo lên sử dụng, à đúng rồi, mình còn có "Nói dối", nó có thể phóng đại cảm xúc của mình, phối hợp với chiếc găng tay này, sẽ khiến sự u ám trong lòng trở nên cực kỳ nghiêm trọng, hiện giờ mình chưa chắc đã chống cự được... Audrey chuyển động tròng mắt xanh, suy nghĩ biện pháp giải quyết.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc.
Hầu gái Annie đi theo bên người đứng ngoài nói:
"Tiểu thư, Bá tước có việc tìm cô."
Audrey tùy tiện đặt chiếc găng tay bằng voan mỏng lên bàn, đứng dậy đi ra mở cửa phòng.
Bá tước Hall ở nhà không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi kết hợp với áo gi lê, ông sờ sờ bộ ria mép xinh đẹp của mình, cười ha ha nói:
"Còn chưa chuẩn bị xong sao? Lát nữa là phải quay về Backlund rồi."
"Đêm mai là buổi vũ hội sinh nhật tuổi mười tám của con."
Bá tước Hall vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn đám hầu gái Annie ở bên cạnh, ý bảo các cô tự động lùi ra xa.
"Ôi lại đến mùa xã giao hàng năm rồi." Audrey ra vẻ thành thục gật đầu.
Bá tước Hall nhìn con gái, cười hỏi:
"Đã nghĩ xong cách sử dụng vật phẩm kia chưa?"