Chương 995 Đến tháng sáu (2)
Đương nhiên."
"Con đang tính gấp nó lại, bỏ vào trong túi nhỏ, đeo lên lưng Susie."
Nếu làm thế, vì không đeo không sử dụng, Susie cũng sẽ không xuất hiện tình huống hành động bị hỗn loạn, mà vấn đề tâm lý u ám của nó có thể nhờ Audrey trị liệu và trấn an. Quan trọng hơn, vì Susie không có điều kiện tiên quyết là "Nói dối" khuếch đại, mà bản thân nó cũng là "Bác sĩ tâm lý", cũng có thể tự xem lại bản thân, nên thỉnh thoảng có thể điều chỉnh trạng thái tinh thần.
Bá tước Hall ngẩn người, bật cười khen ngợi:
"Cách thông minh đấy."
Audrey cảm thấy đắc ý, nhưng bên ngoài lại nói với vẻ khá rụt rè:
"Con định gọi nó là "Bàn tay đáng sợ"."
"Bá tước thân yêu, cảm ơn món quà sinh nhật của người."
Đợi qua thêm mấy hôm nữa, mình có thể điều phối ma dược, thử tấn thăng! Audrey thầm vui sướng bồi thêm một câu.
...
Đêm chủ nhật, số 160 phố Berklund.
Klein đang đứng trên ban công, thông qua khe hở của tấm rèm, nhìn cảnh phố phường bên ngoài, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng.
Nếu không có gì bất ngờ, thì anh định bắt đầu hành động đánh cắp bút ký gia tộc Antigonus.
Sau khi được "Nữ vương thần bí" Bernarde hỗ trợ, để cho bí ngẫu nhà mình biểu hiện ra trạng thái bị ăn mòn, cũng thông qua việc thường xuyên tới giáo đường cầu nguyện, nghe kinh và quyên góp, thăm dò quy luật trực luân phiên của người trông coi nội bộ, trong kế hoạch đánh cắp mà Klein đã bố trí từ trước chỉ còn lại một việc.
Đó chính là làm thế nào có thể thế thân mục tiêu trong yên lặng, không bị người nào phát hiện ra!
Theo hiểu biết của Klein, người trông coi nội bộ cứ trời vừa sáng là sẽ đi xuống lòng đất, mà lúc này, giáo đường còn chưa mở cửa, nếu trực tiếp lẻn vào chắc chắn sẽ đối mặt với nguy hiểm bị tổng giám mục cấp Bán Thần của giáo khu Backlund phát hiện ra, có thể nói, về cơ bản không có khả năng thành công.
Cho nên, Klein tính sẽ ẩn nấp trong giáo đường một ngày trước, kiên nhẫn chờ cơ hội.
Việc này không cần nghi ngờ phải ngụy trang đầy đủ, nhưng không làm khó được "Người không mặt".
Sau một khoảng thời gian quan sát, Klein phát hiện buổi tối chủ nhật ở trong giáo hội cũng sẽ có một buổi đại thánh lễ, bởi vì chủ nhật và đêm tối đều là biểu tượng của nữ thần.
Mà sau khi đại thánh lễ kết thúc, nhóm người hầu sẽ rất bận rộn, phải thu dọn rác rưởi đồ linh tinh ra bên ngoài.
Kế hoạch của Klein là bắt lấy cơ hội này, lặng lẽ đánh ngất một người hầu, ngụy trang thành anh ta để tiến vào giáo đường, ngủ trong phòng của người dưới.
Vì thế, lúc trước anh đã mua liều thuốc ngủ thích hợp, có thể làm cho người ta ngủ say mười mấy tiếng đồng hồ mà không tạo thành tổn thương sinh lý từ chỗ "Ánh trăng" Emlyn, giá phải trả chừng năm bảng.
Phù... Qua vài phút, Klein thong thả thở hắt ra, kéo rèm lại, trở về trong phòng, đi nghịch bốn bước, tiến vào phía trên sương mù xám.
Ngồi vào chỗ thuộc về "Kẻ Khờ", anh trầm tư gần một phút đồng hồ, rồi cụ thể hóa ra giấy, viết xuống một câu bói toán:
"Lần này ăn cắp bút ký gia tộc Antigonus có nguy hiểm."
Đặt chiếc bút máy bụng trong màu đỏ thẫm xuống, Klein lấy con lắc từ trong cổ tay áo bên trái ra, dùng tay trái giữ lấy sợ dây bạc, để cho con lắc thạch anh lơ lửng trên giấy, gần chạm vào.
Anh tiến vào minh tưởng, nhắm mắt lại, đọc thầm câu bói toán, sau bảy lần liên tiếp, anh thong thả mở mắt ra, thấy con lắc chuyển động theo chiều kim đồng hồ, biên độ bình thường, tốc độ bình thường.
Có nguy hiểm, nhưng thuộc về phạm vi bình thường... Klein nhanh chóng giải nghĩa.
Thật ra anh có chút lo lắng liệu có phải lại bị ai quấy nhiễu không, giống như "Cây mẹ" từng làm vật, nhưng việc này không thể chứng thực, càng không thể nào chứng minh là giả.
Cho nên, khi có kết quả bói toán và tất cả sự chuẩn bị đều đã thỏa mãn điều kiện tất yếu của kế hoạch, Klein bèn đưa ra quyết định.
Anh nhìn con lắc thạch anh dần dần dừng chuyển động, dùng tiếng mẹ đẻ khẽ nói:
"Tên là đã lên cung, không thể không bắn."
Còn chưa dứt lời, Klein đã để cho linh tính bao vây bản thân, mô phỏng ra cảm giác rơi xuống, quay trở về thế giới hiện thực.
Lần này, anh chỉ định mang theo ba món vật phẩm bên mình, một là "Mấp máy đói khát", hai là "Đồng vàng Senol", ba là "Còi đồng Azcot", đặc điểm chung của chúng là đều có thể đựng vào trong hộp thuốc lá bằng sắt, dùng "Người giấy Thiên sứ" và "Tường linh tính" làm hai tầng che giấu.
Những thứ còn lại có xác suất lớn không qua được cửa Chanis, dễ dàng dẫn đến sự biến động của trung tâm phong ấn, cho nên Klein đem chúng và toàn bộ tiền mặt ném vào phía trên sương mù xám, để chuẩn bị cho việc nếu bị phát hiện thì lập tức chạy trốn thật xa.
Chỉ có điều 3% cổ phần công ty Cowim trị giá mười hai nghìn tám trăm bảng kia đã buộc chặt vào thân phận Dwayne Dantes này... Klein nhanh chóng thu lại suy nghĩ, cầm chiếc gương đặt lên gối đầu.
Tiếp theo, anh vẽ ký hiệu thần bí để triệu hồi "Ma kính"Arodes.
Chiếc gương trên gối Klein lập tức lóe ra ánh sáng lóng lánh như nước chảy, từng đốm sáng màu bạc nhấp nháy tập hợp thành văn tự Ruen tương ứng:
"Chủ nhân vĩ đại tối cao, người hầu Arodes trung thực khiêm tốn của ngài từng giây từng phút đều đợi để được cống hiến sức lực cho ngài!"
Klein đứng bên giường nhìn chiếc gương, hỏi với bề ngoài bình tĩnh:
"Bản bút ký của gia tộc Antigonus ở chỗ nào sau cửa Chanis trong Giáo đường St. Samuel?"
Anh muốn xác nhận vị trí trước, để tiến thẳng đến mục tiêu, hoàn thành kế hoạch trong thời gian ngắn nhất, dựa vào việc đó để né tránh tất cả các chuyện bất trắc có thể xảy ra.
Ngoài mặt gương, các từ đơn màu bạc vặn vẹo biến hóa, một lần nữa xếp thành hàng chữ:
"Nó là vật phong ấn cấp "1", ở khu vực gần bên phải dưới tầng hai, cụ thể hơn thì tôi không nhìn thấy rõ lắm."
Klein "ừm" một tiếng:
"Đến lượt ngươi hỏi."
Lúc này Arodes cho các từ đơn màu bạc trên mặt kính tan biến, để phía trong vầng sáng một lần nữa hiện ra câu hỏi:
"Ngài còn có gì dặn dò không?"
Nếu ở trạng thái bình thường, Klein lúc này khẳng định sẽ cười thầm một tiếng, nhưng tinh thần đang căng thẳng cao độ, anh chỉ có thể gật đầu nói:
"Trông coi ảnh ảo của ta như lần trước, ứng phó những việc bất ngờ xảy ra."
"Vâng, thưa chủ nhân!" "Ma kính"Arodes không chút do dự đáp lại, ngay sau đó lại bổ sung thêm một hàng chữ nữa: "Tôi sẽ, tôi sẽ khống chế được bản năng của mình, tôi xin thề với ngài, Chúa tể vĩ đại trên linh giới!"
Klein khẽ gật đầu, đi hai bước về phía trước, để trong gương chiếu ra hình ảnh của Dwayne Dantes.
Hình ảnh đó ngày càng rõ ràng, ngày càng to lên, cuối cùng giống hệt người thật.
Sau khi hơi điều chỉnh một chút, anh đặt người giả nằm lên trên giường, nhìn thoáng qua giống như đã ngủ.
Lúc này, anh phát hiện Dwayne Dantes quay đầu sang, cười nịnh nọt với mình, đồng thời vươn hai bàn tay ra, kéo chăn lên trên.
"..." Klein không nói gì, vừa biến thành nhà mạo hiểm điên cuồng có vẻ mặt lạnh lùng Hermann Sparrow, vừa để cho "Mấp máy đói khát" vẫn con đeo trên tay trái bỗng nhiên biến thành trong suốt.
Bóng dáng anh nhanh chóng nhạt đi, "Lữ hành" đến một đầu khác của con phố Phelps nơi Giáo đường St. Samuel tọa lạc, tiếp đó đi bộ tới quảng trường ban ngày có đàn chim bồ câu bay lượn, trốn vào trong một gốc tối tăm.
Qua một lúc, có một đám tín đồ tham dự thánh lễ ban đêm từ trong giáo đường đi ra, không lâu sau, nhiều người hầu tay cầm đủ loại thứ linh tinh ra khỏi giáo đường, đi về phía thùng rác đặt trong ngõ nhỏ bên cạnh, cũng chia một nhóm nhân viên ra xử lý phân ở điểm đỗ xe ngựa.