← Quay lại trang sách

Chương 1006 Kẻ bị treo (1)

Ánh trăng đỏ rực đột nhiên ảm đạm, đúng lúc này trong đầu Klein xuất hiện ý niệm tương ứng:

"Trăng đỏ lại bị sương mù che lấp!"

Ý tưởng của anh vừa mới hiện lên, toàn bộ bóng dáng mơ hồ đang tới lui đằng sau lớp vải mành tối màu liền biến mất toàn bộ, giống như bốc hơi, tiếng dã thú gầm nhẹ cũng im bặt.

Hoàn cảnh nơi này đã khôi phục trạng thái trước đó..."Ma nữ tuyệt vọng" Panatia có năng lực hành động bình thường... Ngài A cũng không cần cố kỵ nguy hiểm bên ngoài, có thể điên cuồng tấn công, vồ mồi... Klein trong nháy mắt làm ra phán đoán, tay phải nâng lên ngón trỏ, búng tách một tiếng đốt lửa lá trên cái cây cách đó mấy chục mét.

Anh muốn kéo giãn khoảng cách với ngài A, tránh cho bệnh tật xâm nhiễm thêm một bước, đồng thời nhìn xem tình huống có nên mạo hiểm tiến vào giáo đường xa xưa không.

Đối với tình cảnh trước mắt, Klein đã có kế hoạch bước đầu, đó chính là thử dùng ngài A có năng lực đa dạng, thực lực không tầm thường di chuyển lực chú ý của ma nữ khủng bố Panatia, dù sao đối với cô ta mà nói, thịt "Người chăn cừu" và "Bí Ngẫu Đại Sư" không có gì khác nhau, đều có thể ăn no bụng, khẳng định ai dễ bắt hơn sẽ đối phó kẻ đó.

Như vậy hai người tất nhiên sẽ bùng nổ một đợt chiến đấu, Klein dùng cơ hội này, "Bắn tỉa" Panatia!

Ngay tại thời điểm lửa đỏ đậm bùng lên, bao phủ bóng dáng Klein vào trong, anh thấy ngài A lại một lần nữa hóa thành bóng đen, dung nhập hoàn cảnh xung quanh, không biết ẩn thân tới chỗ nào.

Chạy... Chạy rồi... Ông không phải ngài A điên cuồng sao? Ông hẳn phải tiếp tục truy đuổi con mồi chứ? Sao lại bỏ chạy... Klein nhịn không được giật giật khóe miệng.

Bóng dáng của anh biến mất, xuất hiện ở đống lửa cách đó mấy chục mét.

Klein vừa nhảy ra khỏi lửa, cái trán liền nóng bỏng, phổi trở nên trầm trọng, hô hấp cũng rất gian nan.

Ôn dịch!

Ôn dịch của"Ma nữ tuyệt vọng" Panatia tản tới đây!

Trong mắt Klein, sói trắng đội lốt cô gái xinh đẹp mặc trường bào không biết từ khi nào đã trôi nổi giữa không trung, từng bước một đi tới chỗ mình.

Dưới chân Panatia là vô số sợi dây nhỏ trong suốt kết thành mạng nhện, chúng nối tiếp cây cối căn nhà xung quanh, bao trùm cả nửa con đường.

Trong mắt ma nữ cấp Bán Thần, cảm giác đói khát mãnh liệt vậy mà thối lui, không còn màu đỏ rực như trước, ánh mắt nhìn về phía Hermann Sparrow mang theo chút điên cuồng cùng trêu tức, tựa như muốn làm đối phương từng chút một mất đi năng lực phản kháng, cảm nhận được thống khổ tuyệt vọng tới mức độ sâu nhất.

Klein cố nén ho khan, búng tay một cái, làm cho một gốc cây phụ cận tòa giáo đường đỉnh nhọn bỗng nhiên nổi lửa.

Bóng dáng của anh chợt bị ánh lửa bao trùm, nhanh chóng nhạt đi, thoáng hiện ở trên cái cây kia, thoáng hiện ở trong "pháo hoa" đang lay động hoa lệ sáng lạn.

Ngay sau đó, Klein rất nhanh nhảy mạnh về phía mặt đất, lăn tròn đến giáo đường xa xưa ở bên cạnh.

Đúng vào lúc này, thân thể của anh đột nhiên lạnh đi, chỉ cảm thấy hai chân, đùi cùng eo bụng của mình đã ngưng tụ lớp băng thật dày, mà xung quanh xuất hiện sương trắng, nhiệt độ hạ thấp.

Klein cắn chặt hàm răng, khống chế cảm giác hoảng sợ trong lòng, dựa theo phương án dự định, dị thường bình tĩnh vươn hai tay, đặt ở trên tường.

"Mấp máy đói khát" ở tay trái của anh đã trở nên trong suốt!

Trong im lặng gian, Klein xuyên qua vách tường tối đen dày cộp, tiến vào bên trong giáo đường đỉnh nhọn.

Ở vị trí cũ của anh, một đám lửa đen kịt chậm rãi cháy lên, chỉ có thể đốt hàn khí trong góc tường, làm không khí bốc hơi nước, khiến băng sương xung quanh và cỏ dại cháy sạch sẽ.

Lúc này, bốn phía quanh giáo đường đỉnh nhọn xa xưa, đám quạ đen bay múa mở miệng:

"Quạc!"

"Quạc!"

"Quạc!"

Panatia dừng bước chân, nhìn giáo đường đen tối trước mắt, dần lộ ra vẻ sợ hãi.

...

Trong giáo đường, Klein xuyên tường mà vào đầu tiên là dính phải trạng thái mù tạm thời, nơi này so với bên ngoài càng thêm hắc ám, không thể nhìn thấy vật gì, tiếp theo trong quá trình băng sương hòa tan, thích ứng ánh sáng, mới có thể thấy rõ ràng cảnh tượng phía trước.

Trong phạm vi mắt anh mắt có thể nhìn thấy, giữa không trung lộ ra từng cái bóng dáng.

Toàn bộ đều là nhân loại!

Bọn họ có người mặc trường bào cổ điển màu đen, có người khoác jacket màu nâu, có người mặc váy rách nát xõa tung, có người quần áo rách nát, giống như ăn mày.

Trong bọn họ có người khuôn mặt dài nhọn, có người đẹp trai anh tuấn, có người ngũ quan tinh xảo vô cùng xinh đẹp, có người nhỏ tuổi non nớt đáng yêu, không có điểm nào tương tự nhau.

Không, bọn họ vẫn có điểm chung, bọn họ đều giống như thịt muối treo hóng gió, từ cao xuống thấp, đầu gục xuống, ánh mắt trắng dã, lúc la lúc lắc.

Klein nhìn cảnh này mà da đầu tê rần, không hề hoài nghi miêu tả cực độ nguy hiểm mà Panatia cùng ngài A đã nói.

Lưng anh kề sát vách tường, chỉ cần hơi có biến hóa, liền lập tức "Mở cửa" đi ra ngoài, tránh né nguy hiểm, đợi bị "Ma nữ tuyệt vọng" phát hiện, thì lại xuyên tường tiến vào, tránh né công kích, cứ lặp lại như thế để bảo đảm an toàn.

Vèo!

Trong giáo đường nổi lên một cơn gió lạnh lẽo, tất cả những thi thể treo giữa không trung đồng thời chuyển hướng, nhìn thẳng tới Klein.

Áo bọn họ giống như là dây thừng, đầu vẫn gục xuống.

Klein suýt nữa thì hít vào một ngụm khí lạnh, đặt tay trái ở trên tường.

Đúng vào lúc này, một cái thân thể đột nhiên liên tục lay động giống như chuông gió, miệng mở ra, phát ra thanh âm gần như lời vô nghĩa:

"Honakis... Freguera...

"Honakis... Freguera...

"Honakis... Freguera..."

Thanh âm quanh quẩn trùng điệp, chui vào lỗ tai Klein, để cho anh có cảm giác dị thường quen thuộc!

Cái này vậy mà là lời vô nghĩa anh nghe được sau vài lần tấn thăng trước đó!

Nó thế mà đến từ nơi này, đến từ một cái thi thể treo giữa không trung trong giáo đường của trấn nhỏ sương mù!

Giờ khắc này, Klein không chỉ thấy da đầu tê dại, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.

Căn nguyên trấn nhỏ sương mù chẳng lẽ thực sự ở ngọn núi cao nhất của dãy Honakis... "Quốc gia bóng tối" bốc hơi kia? Mình chẳng lẽ thật sự lên núi rồi? Bất quá, vì sao tại cái giáo đường này, cùng một lời vô nghĩa sao lại không mang đến đau đầu và khuynh hướng mất khống chế... Klein hít sâu một hơi, hai tay buông lỏng rồi sết chặt, siết chặt rồi lại buông lỏng, nhịn xuống mong muốn xuyên tường đi ra ngoài.

Nếu đã đến nơi đây, nếu đã thấy ngọn nguồn lời vô nghĩa, anh cho rằng trốn tránh có lẽ không phải biện pháp giải quyết.

Mặc kệ thế nào, nhất định phải tra xét một chút, nếu không thân thể thực sự xuất hiện dị thường gì cũng không biết là chuyện gì xảy ra!

Dùng đồng vàng nhanh chóng bói toán, Klein nhẹ nhàng cắn răng, mở ra linh thị, nhìn về phía bóng dáng rậm rạp giữa không trung, chỉ thấy linh tính của bọn họ cực kỳ ẩn giấu, màu sắc khí tràng nhìn như bình thường, lại cho người ta một loại cảm giác khô khan.

Có màu sắc khí tràng... Còn chưa chết? Klein hơi nhíu mày, đóng linh thị.

Ngay sau đó, ngón cái tay trái chạm vào hai khớp xương ngón trỏ, chuẩn bị quan sát "Dây linh thể".

Liếc mắt một cái, đồng tử Klein phóng đại, bởi vì từ những cái bóng dáng lúc la lúc lắc kia, "Dây linh thể" cực kỳ đặc thù.