Chương 1007 Kẻ bị treo (2)
Bọn họ đều tự kéo dài ra sợi dây đen hư ảo, tụ tập tới cùng một phương hướng, đó chính là chỗ cao nhất của giáo đường xa xưa, không có ngoại lệ!
Trong tầm nhìn của Klein, bọn họ tựa như thi thể bị "Dây linh thể" treo lên!
Klein còn chưa kịp suy nghĩ cái này có ý nghĩa gì, khóe mắt đột nhiên thấy một hình ảnh:
"Dây linh thể" của chính anh đang tự động phiêu đãng hướng lên trên, kéo dài tới chỗ cao nhất giáo đường, kéo dài tới ngọn nguồn thần bí kia!
Đây là lần đầu tiên Klein thấy "Dây linh thể" của mình không bị thao túng mà lại tự nhiên hành động!
Chúng nó giống như là kim loại gặp nam châm, không chịu khống chế đi tới chỗ cao, sợi dây nhanh nhất đã đến nơi!
Klein không dám tưởng tượng sau khi toàn bộ "Dây linh thể" đều hội tụ mình sẽ gặp kết cục gì, có lẽ chính anh cũng sẽ biến thành "thịt muối" treo hong gió, bị buộc tới giữa không trung, phát ra lời vô nghĩa "Honakis... Freguera..." này.
Đổi với tuyệt đại bộ phận người phi phàm, giờ khắc này chỉ có thể rời khỏi giáo đường, xem có thể bởi vậy mà dừng lại quá trình "Dây linh thể" bị hấp thụ không, nhưng Klein thì khác, anh là "Bí Ngẫu Đại Sư", tâm niệm vừa động, trực tiếp thao túng "Dây linh thể", rút chúng trở về.
Qua gần ba mươi giây, Klein rốt cuộc hoàn thành chuyện này, bất quá, "Dây linh thể" vẫn như cũ tồn tại khuynh hướng phiêu đãng lên bên trên, phải liên tục chú ý, liên tục điều khiển.
Đây là một trong những nguy hiểm tiềm tàng trong giáo đường xa xưa? Klein hít vào một hơi, không còn kề sát vách tường, từng bước một đi vào sâu trong giáo đường.
Trên đỉnh đầu của anh, từng cái bóng dáng lúc la lúc lắc, giống như đang nhìn xuống.
Đi tiếp hai mươi ba mươi mét, Klein rốt cuộc thấy được một sự vật, đó là một cái thánh đàn của giáo đường.
Mà phía trên thánh đàn thì đặt một pho tượng khắc bằng đá.
Tiến thêm vài bước, Klein thấy rõ ràng bộ dáng pho tượng:
Chỉnh thể thì hình tượng của nó là phụ nữ nhân loại, nhưng phần hông thì mọc ra hai cái chân thú, trên mặt bao trùm lông đen nhỏ bé.
Mặt khác, xung quanh tượng đá có vờn quanh sợi dây nhỏ màu đen, vậy mà giống như một cái xúc tu kéo dài.
Dưới chân tượng đá, thì có một linh hồn ngủ say, giống như quần sao vây quanh nó.
Ánh mắt Klein chuyển động, nhìn về tới đầu tượng đá, thấy một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Cái này... Ánh mắt Klein hơi dừng lại.
Anh không xa lạ gì khuôn mặt này, bởi vì anh chính là bị đối phương "đưa" đến đây!
Khuôn mặt tòa tượng đá này thế mà giống như Thiên sứ “Eraser” trong lòng đất Giáo đường St. Samuel như đúc!
Không ngờ có quan hệ với nơi này... Cũng đúng, chính người ta đưa đến đây, không có quan hệ mới không bình thường... Có quan hệ gì với “Quốc gia bóng tối” kỷ đệ tứ ở dãy núi Honakis? Vị "Mẹ của trời" kia? Mà nếu quả thật như vậy, vì sao lại làm việc cho giáo hội? Hơn nữa, hình tượng như vậy so với Ma lang mà "Mặt Trời" miêu tả có chỗ tương tự nhất định... Lập tức trong đầu Klein hiện lên các nghi hoặc.
Trong quá trình này, tầm mắt của anh rời đi, chuyển hướng về phía địa phương khác, tìm kiếm các manh mối có khả năng tồn tại.
Vài giây sau, Klein phát hiện một cái bóng dáng, không phải treo giữa không trung mà là ngồi ở phía sau pho tượng.
Ngồi phía sau pho tượng là một ông lão mặc trường bào màu đen, hắn đội mũ trùm, đầu cúi xuống, hai mắt nhắm nghiền, râu trên miệng bạc trắng, vừa dài vừa dày, giống như đã mấy chục năm chưa cắt tỉa, làm cho người ta không thấy bộ dáng nguyên bản.
Mà trong mắt Klein, ông già có chòm râu dày này càng thêm quỷ dị so với vô số bóng dáng giữa không trung.
"Dây linh thể" trong cơ thể hắn kéo dài mà ra, không hướng lên trời cao, hội tụ tới vị trí "Nam châm", mà là vòng quanh thân một vòng, quay ngược về hợp lại làm một với vị trí ban đầu!
Bình thường, "Dây linh thể" trong cơ thể sinh linh sẽ kéo dài về các hướng khác nhau, kéo tới thật xa, mà với bóng dáng này, "Dây linh thể" lại không bị “Nam châm” trên đỉnh giáo đường hút lấy, từ điểm này có thể thấy vấn đề không nhỏ.
Đây là lý do hắn chưa bị biến thành thịt muối? Hoặc là nói, đây là phương pháp hắn dùng để tránh né nguy hiểm trong giáo đường? Klein vừa thao túng "Dây linh thể" của mình đối kháng với khuynh hướng kéo dài ra, vừa âm thầm nói nhỏ, phỏng đoán nguyên nhân.
Bỗng nhiên, anh thấy được một đôi mắt, con ngươi tối đen như mực.
Ông già ngồi ở phía sau pho tượng mở mắt.
Hắn còn sống!
Klein theo bản năng lui lại một bước, thân thể cung lại, tay trái chắn ở phía trước.
Cảm giác lặng im và căng thẳng khó có thể diễn tả bằng lời nổi lên, đôi mắt của ông già có khuôn mặt tái nhợt và chòm râu bạc trắng khẽ nhúc nhích, miệng nửa khép, mơ hồ không rõ mở miệng:
"Rốt cuộc lại có 'Nhà bói toán' đến nơi đây..."
Lại? Từng có người phi phàm con đường "Nhà bói toán" tiến vào giáo đường này? Cũng đúng, ngoại trừ người bị Thiên sứ "Eraser" bắt được đưa đến trấn nhỏ sương mù, sinh linh mất tích ban đêm trong di tích thần chiến cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này, trong đó có lẽ bao gồm cả mấy người phi phàm con đường “Nhà bói toán” định tìm kiếm mỹ nhân ngư ở mảng hải vực kia hoặc đã thành công tấn thăng chuẩn bị rời khỏi... Klein thấy đối phương không lập tức công kích mình, có khuynh hướng trao đổi, bèn mạnh mẽ ổn định cảm xúc, suy tư hỏi:
"Vì sao lại nói như vậy?"
Ông già mắt đen kịt đội mũ trùm râu bạc trắng không trực tiếp đáp lại, dùng giọng điệu hàm hồ trầm thấp hỏi:
"Cậu muốn chạy trốn khỏi nơi này không?
"Tôi có thể nói cho cậu biện pháp."
Klein không bị đả động, lúc này hỏi:
"Vậy vì sao ông còn ở chỗ này?"
Nếu biết biện pháp thoát khỏi trấn nhỏ sương mù, vì sao còn ở lại giáo đường nguy hiểm này?
Ông lão ngẩng đầu, nở nụ cười:
"Bởi vì tôi đã sớm chết rồi."
"..." Tóc gáy Klein dựng hết lên, nói không ra lời.
Trong mắt anh, ông lão này không tồn tại ở trạng thái linh hồn!
Thấy đối diện không đáp lại, ông lão nhìn Hermann Sparrow hoá trang Klein rồi nói:
"Tôi dùng năng lực phi phàm đặc thù, tìm ra lỗ hổng của lịch sử cùng vận mệnh của thế giới này, tự cắt ra cái bóng của mình, dừng hình ảnh để duy trì đến hiện tại, về phần cơ thể cùng linh hồn của tôi, sớm đã hoàn toàn tử vong, hoàn toàn tiêu tán."
Cái năng lực này thực sự không thể tưởng tượng nổi... Klein không thể phân biệt thật giả, đành phải hỏi:
"Vậy vì sao ông muốn chỉ cho 'Nhà bói toán' biết cách rời khỏi nơi này?"
Tiếng nói của ông lão vẫn hàm hồ như trước:
"Sau khi anh mở ra cửa lớn, lịch sử cùng vận mệnh nơi này sẽ phát sinh thay đổi, hình ảnh cắt ra của tôi sẽ sớm biến mất, đến lúc đó, anh sẽ thấy một bộ tro cốt.
"Tôi chỉ hy vọng chúng có thể được rải xuống sông Serenzo gần thủ đô Trier của Intis, đó là quê quán của tôi, nơi mà tôi sinh ra.
"Anh đã từng nghe thấy địa danh này chưa? Tôi cũng không rõ ràng thế giới hiện thực đã trôi qua bao lâu."
Bị nhốt ở nơi này ít nhất trăm năm? Klein thản nhiên đáp lại:
"Chúng vẫn còn tồn tại."
"Tốt lắm." Ông lão giả gật đầu nói.
Tuy Klein không phải rất tin tưởng người trước mắt, nhưng biết nhiều hơn một chút cũng có lợi cho phán đoán tổng hợp, tốt nhất là không lãng phí thời gian, miễn cho lại bị chuyện gì ngoài ý muốn cắt ngang:
"Tôi cần làm gì để thoát đi?"
Ông lão vẫn ngồi ở tại chỗ, không có động tác gì:
"Thấy vách tường phía sau pho tượng không?
"Bên trên có một chỗ lõm xuống đúng không?"
Thật ra Klein cũng không muốn làm theo lời hắn nói, bởi vì trước đó chính là bị ma nữ Panatia hướng dẫn như vậy, mà thấy được hình thái thần thoại không hoàn chỉnh của cô ta, cuối cùng dính phải thương tổn, bất quá, vừa rồi anh cũng đã xem kỹ bốn phía, tìm kiếm manh mối, cho nên vẫn cẩn thận di động tầm mắt, nhìn về phía vách tường sau tượng đá.
Nơi đó điêu khắc từng cái phù hiệu cổ xưa ngắn ngủi, nhưng ở mảng giữa lại trống không, nên không thể nối liền.