Chương 1065 Kẻ lặng lẽ (1)
Maric hé miệng, tựa như muốn hỏi vì sao, nhưng rất nhanh liền rõ ràng ý định của Sherlock Moriarty, thế là nghiêm túc gật đầu nói:
"Tôi sẽ làm theo lời ông nói."
Klein cười đưa tay ra, dừng lại giữa không trung:
"Hợp tác vui vẻ."
Maric chần chờ một giây, cũng vươn tay phải, bắt tay với đối phương.
Làm xong động tác này, cảm giác căng thẳng trong phòng lòng không hiểu sao giảm bớt không ít.
Klein quay đầu nhìn về phía tiểu thư Sharon, lấy ra một cái hộp thuốc lá bằng sắt, đưa cho đối phương nói:
"Cô cầm nó, khi được tôi ám chỉ, liền bay tới phương hướng hải đăng.
"Tiếp theo, đếm thầm đến 3, giải trừ 'Tường linh tính'.
"Trong quá trình này, cùng với sau khi hoàn thành, đều không thể đình chỉ phi hành, tận lực mọi khả năng, mặc kệ dùng biện pháp gì.
"Đợi thấy pháo hoa tôi đặc biệt chế tạo phát sáng, lập tức dùng 'Tường linh tính' cách ly hộp thuốc lá này, rồi sử dụng “Thoáng hiện mặt kính” về phương hướng Maric, tận lực làm hết cỡ.
"Sau khi hội hợp liền lập tức bỏ chạy, không cần chờ tôi, tôi sẽ 'Truyền tống' rời đi."
Một trong những yếu tố quan trọng nhất của đêm nay chính là cái còi đồng Azcot!
Trộm xác ướp Tutankhamun II là chuyện rất khó khăn, nhưng mình có thể làm cho nó tự chạy theo mình!
Nghe xong Sherlock Moriarty sắp xếp, Sharon không nói gì cả, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Klein lập tức lấy ra một cái mặt nạ kim loại màu bạc, đeo nó lên trên mặt, chỉ còn con mắt cùng lỗ mũi là bại lộ ra ngoài.
Tương tự, Sharon cùng Maric cũng đeo lên mặt nạ giống vậy.
Bất quá, mục đích bọn họ làm như vậy lại có điểm khác nhau, "Oan hồn" cùng "Xác sống" là thuần túy không muốn để lộ ngoại hình chân thật của mình, kẻo sau này bị quân đội Ruen truy nã, không thể tiếp tục hoạt động tại Backlund, "Người không mặt" đeo mặt nạ lại là vì che giấu việc bản thân có thể biến hóa bộ dáng, đánh lạc hướng điều tra của quân đội Ruen cùng Học phái Hoa Hồng sau này, dù sao dựa theo logic bình thường mà nói, mặt cũng đã là giả, vì sao phải đeo thêm mặt nạ cho phiền toái?
Lại chờ đợi một phen, thanh âm trầm thấp vang lên, có con thuyền ở trong bóng tối vào cảng.
Klein trở lại cửa thông gió, mắt nhìn kính viễn vọng, một lần nữa chú ý bến tàu đang trong trạng thái giới nghiêm kia.
Anh lập tức thấy một con thuyền động lực hỗn hợp có ống khói có buồm đang nhanh chóng đi tới, giảm tốc độ từng chút một, cùng lúc đó, hai đội binh sĩ áo đỏ quần trắng tay cầm súng trường đang xếp hàng chỉnh tề đi tới, phân chia nhau đứng ở hai bên sườn.
Không bao lâu sau, thanh treo hạ xuống, trên thuyền bắt đầu có người đổ bộ.
Đi đầu là một đám thủy thủ nâng rương gỗ, tiếp theo là một người đàn ông mặc trang phục thiếu tá có vẻ ngoài trẻ tuổi, hắn mang vẻ mặt nghiêm trọng cầm một cái tráp tạo thành từ thủy tinh, xung quanh được bao vây bởi mấy thuyền viên.
Những thuyền viên kia đều cầm theo đèn bão, để cho hào quang từ các góc độ chiếu tới tráp, chiếu sáng bề ngoài, hiển lộ vật bên trong.
Đó là một cái đầu lâu của nhân loại, đã không còn chút máu thịt nào, hơn nữa ở dưới ngọn đèn phát ra loại ánh sáng kỳ dị!
Nhóm người này di chuyển bằng tốc độ rất chậm, tựa như bất cứ lúc nào cũng chú ý góc độ đèn bão chiếu xạ, không để lại chỗ trống nào.
Đợi bọn họ xuống thuyền, liền đi tới hướng đường ray tàu hỏa vận chuyển đồ đạc gần nhất, đi tới một cái tàu hỏa to lớn dài như một con rắn lớn đang nằm im chờ đợi, phía sau khoang thuyền lại có một người đàn ông mặc một thân vest màu đen đi ra.
Hắn ôm một cái hộp sắt thật lớn, từ phía trên mơ hồ có thể thấy được bên trong là rất nhiều những khối băng nhỏ.
Ở giây phút này, Klein thiếu chút nữa nghĩ trong đống băng đó là một chai rượu, tựa như xã hội thượng lưu cùng với nhà hàng sang trọng hay làm, bất quá, anh rất nhanh liền thấy rõ ràng trong khối băng là cái gì:
Đó là một bàn tay thuần túy làm từ vàng!
Khác với đám người đi trước, tốc độ của người đàn ông ôm hộp sắt rất nhanh, cái trán không ngừng có mồ hôi nhỏ xuống, bàn tay đang nâng hộp kim loại đã bị hơi nước làm ướt đẫm.
Hắn tựa như rất lo lắng trước khi mình đến nơi thì đống băng đã bị hòa tan toàn bộ.
Xem ra lần này quân đội chiếm đoạt được không ít vật phong ấn từ cao nguyên Star, lòng chảo Paz, thảo nguyên Hagati... Klein ở trong đáy lòng cảm thán một câu, kiên nhẫn chờ đợi quan tài Tutankhamun II xuất hiện.
Hơn mười phút trôi qua, anh và Sharon, Maric ở xa xa đồng thời nghe được tiếng bước chân trầm trọng.
Cái này giống như là có Người khổng lồ đang bước đi trên boong tàu.
Ngay sau đó, cửa lớn bên cạnh khoang thuyền mở ra, bốn “Kỵ sĩ” mặc áo giáp toàn thân màu đen khiêng một cái quan tài màu vàng, di chuyển từng bước, tiếng động bình bịch quanh quẩn khắp không gian.
Bề ngoài quan tài khắc hình quái điểu, trường xà, đồ án lông chim, mặt nạ, có vẻ cổ xưa mà thần bí, có phong cách rất riêng của vương quốc cổ đại Upland, đúng là “giường ngủ” của xác ướp Tutankhamun II!
Âm thanh kim loại chuyển động ma sát vang lên, tháp kim loại màu đen kia thong thả chuyển động thân thể, mang dây cùng móc treo hạ xuống, được người quấn quanh cố định bốn phía quan tài Tutankhamun II.
Sau đó, hệ thống ròng rọc phức tạp bắt đầu vận hành, quan tài nặng nề được vững vàng nhấc lên, đưa về phía một chiếc xe ngựa không có nóc ở bên ngoài bến tàu.
Bốn "Kỵ sĩ" toàn thân mặc giáp đen được giải phóng khỏi áp lực, đồng thời ngồi xuống boong tàu, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.
Đúng lúc này, đột nhiên có một "Kỵ sĩ" rên đau một tiếng.
Từ khe hở của bộ giáp hắn mặc, một dòng máu tươi đỏ sậm chảy ra, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rõ ràng, đến cuối cùng, bên trong thậm chí xuất hiện một con bọ cánh cứng màu đen thật nhỏ.
Xoảng xoảng xoảng!
"Kỵ sĩ" này đổ người về phía sau, làm mũ giáp rơi xuống, lộ ra một hốc mắt trống rỗng máu thịt, vô số bọ cánh cứng màu đen đang tiến vào chui ra nơi đó.
Nguyền rủa... Xác ướp Tutankhamun II chính là hóa thân của nguyền rủa... Chỉ sợ dù mặc áo giáp đã được chúc phúc, cũng không thể hoàn toàn chống lại nguyền rủa... Klein âm thầm hở dài, rời ánh mắt về phía quan tài màu vàng thong thả được đặt xuống xe ngựa.
Cái xe ngựa bên ngoài bến tàu không có ngựa, xung quanh có bốn "Kỵ sĩ" giống ban đầu như đúc.
Sau khi quan tài hạ xuống, bọn họ đi tới, chuẩn bị chuyển động cái xe.
Đúng vào lúc này, bánh xe đột nhiên chuyển động, tự giữ cân bằng, bắt đầu chạy nhanh tới một cái phương hướng!
Giờ khắc này, nó tựa như sống lại!
Tinh thần Klein căng thẳng, ánh mắt nhìn càng thêm chăm chú.
Bốp, bốp, bốp, bánh xe nhanh chóng xoay tròn, không ngừng va chạm với tảng đá trên đường, mộc khối cùng bậc thang, quan tài trên xe không có ngựa tự mình đi đường.
Một màn này nhìn vào giống như là cảnh tượng miêu tả trong các câu chuyện ma.
Phụ cận bến tàu, một quái vật sắt thép có ống khói, ống pháo, súng máy chuyển qua, một thanh âm trầm thấp từ bên trong xuyên thấu ra ngoài:
"Nơi đây cấm đoán phụ vật."
Những lời này vừa chấm dứt, chiếc xe ngựa tự mình chạy như điên bỗng im bặt, giống như mất đi động lực, sau khi kéo ra hai vết bánh xe thật dài, liền an ổn dừng lại.
Cùng lúc đó, giữa không trung đột hiện ra một bóng dáng, hắn khoác trường bào màu trắng được khảm tơ vàng, tóc vàng nhạt hơi xoăn, hốc mắt rõ ràng lõm xuống, khuôn mặt gầy gò thấy được xương.