← Quay lại trang sách

Chương 1066 Kẻ lặng lẽ (2)

Đây là người trung niên có đặc điểm con lai của cả hai đại lục nam bắc, trong đôi mắt nâu của hắn là ác ý cùng điên cuồng không áp chế được, trên bờ môi tương đối dày có một cây đinh màu vàng giăng kín hoa văn tinh mịn, trực tiếp khóa lại miệng, cho người ta một loại cảm giác vừa tà dị vừa đáng sợ.

Căn cứ theo miêu tả cùng bức họa mà tiểu thư Sharon cùng Maric đưa ra, Klein liếc mắt liền nhận ra đây là thành viên quan trọng của Học phái Hoa Hồng, một trong những thủ lĩnh của quân phản kháng, Mehams, tên hiệu là "Kẻ lặng lẽ".

Mehams vừa xuất hiện, đã đưa ánh mắt nhìn về phía quái vật sắt thép có "Pháp lệnh ban bố", hoàn toàn không để ý trên xe ngựa bên dưới đặt quan tài của Tutankhamun II.

Hắn vừa rồi thử nghiệm hình như chỉ là vì xác nhận vị trí của Bán Thần bên phía quân đội Ruen!

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Mehams nâng lên tay phải, ở bên miệng kéo một chút.

Cây đinh màu vàng xuyên thấu hai bờ môi bắn bay ra ngoài, không còn khóa miệng.

Miệng Mehams theo đó mở ra.

Klein không nghe thấy một chút thanh âm, cũng không nhìn thấy ánh sáng kì lạ gì, vậy mà phát hiện chiến xa hơi nước va điên cuồng vặn vẹo, sau đó là hòa tan, chỉ trong nháy mắt, nó đã biến thành một con dê.

Một con mắt dại ra, da lông hỗn độn!

Phập một tiếng, vị trí phần bụng phun ra máu tươi, từng miếng thịt rớt xuống, bên ngoài được bao bọc bởi bao tay cùng mặt nạ vàng nhạt.

Một luồng hào quang nóng bỏng từ bên trong miếng thịt bắn ra, phá nát toàn bộ hỗn loạn cùng tà dị, máu thịt mấp máy bắt đầu lăn về chỗ cũ, trở thành bộ dáng ban đầu:

Một người đàn ông mắt vàng tóc đen đeo mặt nạ.

Lúc này, "Kẻ lặng lẽ" Mehams giơ lên bàn tay, toàn bộ súng ống và họng pháo đang nhắm vào hắn sắp bắn ra đều dựng thẳng lên, bắn vào không trung.

Sau đó hắn lấy ra một cái búp bê vải.

Búp bê vải tựa như làm thành từ vải vóc cũ kỹ, dính vết bẩn cùng vết máu rõ ràng, ánh mắt không biết đã bị ai lấy đi, để lại hai điểm trống rỗng.

Nó vừa thấy hào quang, khuôn mặt liền bắt đầu biến hóa, đối tượng tham chiếu chính là vị Bán Thần kia của quân đội Ruen, ánh mắt nó nhắm thẳng người đàn ông đeo mặt nạ!

Vị Bán Thần thuộc quân đội Ruen thấy thế, lúc này để chiếc nhẫn thủy tinh đeo ở tay phải phát ra hào quang, cả người đột nhiên biến mất tại chỗ, chợt xuất hiện phía sau Mehams.

Nhưng mà, biến hóa của búp bê vải vẫn chưa dừng lại.

Cùng lúc đó, ở bên cạnh quan tài hoàng kim của Tutankhamun II, hư không đen tối chuyển động, xuất hiện một cái miệng bán trong suốt rộng hơn mười mét.

Cái miệng này mạnh mẽ mở ra, hút vào vào một hơi, chế tạo ra cuồng phong khủng bố, cả quan tài lẫn xe ngựa đều điên cuồng chao đảo.

Đây có thể là sinh vật linh giới!

Nó muốn nuốt chửng xác ướp Tutankhamun II!

Bỗng nhiên trong lúc này, những viên đạn cùng đạn pháo bắn lên không trung đồng thời lây nhiễm hào quang sáng chói, chúng hội tụ cùng một chỗ, hóa thành hoàng quang xanh như hải dương, bao phủ tất cả xung quanh.

Ánh mắt Klein không nhịn được đau đớn, dù đã đúng lúc nhắm lại, cũng chảy xuống một ít nước mắt.

Qua hai giây, anh một lần nữa mở mắt, thấy sinh vật linh giới vừa hiện hình đã không còn tồn tại, quan tài hoàng kim của Tutankhamun II vẫn yên tĩnh đặt trên xe ngựa, bóng dáng Mehams mượn dùng mặt ngoài kim loại, đột nhiên xuất hiện ở một phương hướng dẫn đến bến tàu, búp bê vải bẩn thỉu trong tay đã khôi phục vẻ ngoài như cũ, người đàn ông đeo mặt nạ mắt vàng dùng "Truyền tống" khoảng cách ngắn, đuổi sát không tha.

Mà ở vị trí ban đầu hai người đứng, một bóng dáng phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu đen dần thành hình, cô cũng đeo mặt nạ màu vàng, đỉnh đầu là một cái mũ do bụi gai bện thành.

Trên cái mũ này, ánh sáng tinh thuần nhanh chóng lưu chuyển, không ngừng hội tụ vào trong trở thành "hải dương", bất quá, giờ này khắc này tựa như đang đứng ở thời kì ảm đạm.

Đúng lúc này, Klein thấy một bàn tay, một cái bàn tay đeo bao tay màu đen.

Nó trốn ở trong chỗ tối, đứng từ xa làm động tác chộp lấy về phía quan tài đựng xác ướp của Tutankhamun II.

Cái quan tài trong nháy mắt biến mất, độ nhiên xuất hiện phía trước bàn tay kia!

Học phái Hoa Hồng không chỉ cử đến một vị Bán Thần, mà là hai vị, hơn nữa tựa như còn mang theo vật phong ấn con đường "Kẻ ăn trộm"!

Klein thấy thế, lúc này nghiêng đầu nói với Maric:

"Chạy!"

Maric vẫn chờ đợi mệnh lệnh, nghe vậy bỗng nhiên bắn lên, chạy ra khỏi kho hàng, chạy như điên tới bên ngoài bến tàu.

Klein lập tức xoay người, nói với Sharon ở một bên khác:

"Bắt đầu!"

Sharon cũng không chần chờ, cầm hộp thuốc lá bằng sắt, bay đi về phía hải đăng, là một "Oan hồn", vách tường ven đường cùng trở ngại đều tựa như không tồn tại.

Động tĩnh của cô cùng Maric gây ra có lẽ đã bị phát hiện, nhưng bởi vì ở xa bến tàu, ở xa chiến trường, nên không người nào chú ý, không người nào để ý.

Klein nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vươn tay trái, để lòng bàn tay nhắm ngay cửa thông gió, nhắm ngay vị trí quan tài hoàng kim của Tutankhamun II.

Không đến một giây sau, trước mặt anh ngưng tụ ra một quyển sách trong suốt mơ hồ, bên tai vang lên tiếng ngâm xướng xa xưa:

"Tôi đã đến, tôi nhìn thấy, tôi ghi lại."

Sách lật đi tạo thành tiếng loạt xoạt, rồi tựa như ngừng lại trước một tờ trong đó.

"Lốc xoáy"!

Đây là năng lực phi phàm tầng cấp Bán Thần có phạm vi rất lớn!

Đây là người trung niên có đặc điểm con lai của cả hai đại lục nam bắc, trong đôi mắt nâu của hắn là ác ý cùng điên cuồng không áp chế được, trên bờ môi tương đối dày có một cây đinh màu vàng giăng kín hoa văn tinh mịn, trực tiếp khóa lại miệng, cho người ta một loại cảm giác vừa tà dị vừa đáng sợ.

Căn cứ theo miêu tả cùng bức họa mà tiểu thư Sharon cùng Maric đưa ra, Klein liếc mắt liền nhận ra đây là thành viên quan trọng của Học phái Hoa Hồng, một trong những thủ lĩnh của quân phản kháng, Mehams, tên hiệu là "Kẻ lặng lẽ".

Mehams vừa xuất hiện, đã đưa ánh mắt nhìn về phía quái vật sắt thép có "Pháp lệnh ban bố", hoàn toàn không để ý trên xe ngựa bên dưới đặt quan tài của Tutankhamun II.

Hắn vừa rồi thử nghiệm hình như chỉ là vì xác nhận vị trí của Bán Thần bên phía quân đội Ruen!

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Mehams nâng lên tay phải, ở bên miệng kéo một chút.

Cây đinh màu vàng xuyên thấu hai bờ môi bắn bay ra ngoài, không còn khóa miệng.

Miệng Mehams theo đó mở ra.

Klein không nghe thấy một chút thanh âm, cũng không nhìn thấy ánh sáng kì lạ gì, vậy mà phát hiện chiến xa hơi nước va điên cuồng vặn vẹo, sau đó là hòa tan, chỉ trong nháy mắt, nó đã biến thành một con dê.

Một con mắt dại ra, da lông hỗn độn!

Phập một tiếng, vị trí phần bụng phun ra máu tươi, từng miếng thịt rớt xuống, bên ngoài được bao bọc bởi bao tay cùng mặt nạ vàng nhạt.

Một luồng hào quang nóng bỏng từ bên trong miếng thịt bắn ra, phá nát toàn bộ hỗn loạn cùng tà dị, máu thịt mấp máy bắt đầu lăn về chỗ cũ, trở thành bộ dáng ban đầu:

Một người đàn ông mắt vàng tóc đen đeo mặt nạ.

Lúc này, "Kẻ lặng lẽ" Mehams giơ lên bàn tay, toàn bộ súng ống và họng pháo đang nhắm vào hắn sắp bắn ra đều dựng thẳng lên, bắn vào không trung.

Sau đó hắn lấy ra một cái búp bê vải.

Búp bê vải tựa như làm thành từ vải vóc cũ kỹ, dính vết bẩn cùng vết máu rõ ràng, ánh mắt không biết đã bị ai lấy đi, để lại hai điểm trống rỗng.

Nó vừa thấy hào quang, khuôn mặt liền bắt đầu biến hóa, đối tượng tham chiếu chính là vị Bán Thần kia của quân đội Ruen, ánh mắt nó nhắm thẳng người đàn ông đeo mặt nạ!

Vị Bán Thần thuộc quân đội Ruen thấy thế, lúc này để chiếc nhẫn thủy tinh đeo ở tay phải phát ra hào quang, cả người đột nhiên biến mất tại chỗ, chợt xuất hiện phía sau Mehams.

Nhưng mà, biến hóa của búp bê vải vẫn chưa dừng lại.

Cùng lúc đó, ở bên cạnh quan tài hoàng kim của Tutankhamun II, hư không đen tối chuyển động, xuất hiện một cái miệng bán trong suốt rộng hơn mười mét.

Cái miệng này mạnh mẽ mở ra, hút vào vào một hơi, chế tạo ra cuồng phong khủng bố, cả quan tài lẫn xe ngựa đều điên cuồng chao đảo.

Đây có thể là sinh vật linh giới!

Nó muốn nuốt chửng xác ướp Tutankhamun II!

Bỗng nhiên trong lúc này, những viên đạn cùng đạn pháo bắn lên không trung đồng thời lây nhiễm hào quang sáng chói, chúng hội tụ cùng một chỗ, hóa thành hoàng quang xanh như hải dương, bao phủ tất cả xung quanh.

Ánh mắt Klein không nhịn được đau đớn, dù đã đúng lúc nhắm lại, cũng chảy xuống một ít nước mắt.

Qua hai giây, anh một lần nữa mở mắt, thấy sinh vật linh giới vừa hiện hình đã không còn tồn tại, quan tài hoàng kim của Tutankhamun II vẫn yên tĩnh đặt trên xe ngựa, bóng dáng Mehams mượn dùng mặt ngoài kim loại, đột nhiên xuất hiện ở một phương hướng dẫn đến bến tàu, búp bê vải bẩn thỉu trong tay đã khôi phục vẻ ngoài như cũ, người đàn ông đeo mặt nạ mắt vàng dùng "Truyền tống" khoảng cách ngắn, đuổi sát không tha.

Mà ở vị trí ban đầu hai người đứng, một bóng dáng phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu đen dần thành hình, cô cũng đeo mặt nạ màu vàng, đỉnh đầu là một cái mũ do bụi gai bện thành.

Trên cái mũ này, ánh sáng tinh thuần nhanh chóng lưu chuyển, không ngừng hội tụ vào trong trở thành "hải dương", bất quá, giờ này khắc này tựa như đang đứng ở thời kì ảm đạm.

Đúng lúc này, Klein thấy một bàn tay, một cái bàn tay đeo bao tay màu đen.

Nó trốn ở trong chỗ tối, đứng từ xa làm động tác chộp lấy về phía quan tài đựng xác ướp của Tutankhamun II.

Cái quan tài trong nháy mắt biến mất, độ nhiên xuất hiện phía trước bàn tay kia!

Học phái Hoa Hồng không chỉ cử đến một vị Bán Thần, mà là hai vị, hơn nữa tựa như còn mang theo vật phong ấn con đường "Kẻ ăn trộm"!

Klein thấy thế, lúc này nghiêng đầu nói với Maric:

"Chạy!"

Maric vẫn chờ đợi mệnh lệnh, nghe vậy bỗng nhiên bắn lên, chạy ra khỏi kho hàng, chạy như điên tới bên ngoài bến tàu.

Klein lập tức xoay người, nói với Sharon ở một bên khác:

"Bắt đầu!"

Sharon cũng không chần chờ, cầm hộp thuốc lá bằng sắt, bay đi về phía hải đăng, là một "Oan hồn", vách tường ven đường cùng trở ngại đều tựa như không tồn tại.

Động tĩnh của cô cùng Maric gây ra có lẽ đã bị phát hiện, nhưng bởi vì ở xa bến tàu, ở xa chiến trường, nên không người nào chú ý, không người nào để ý.

Klein nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vươn tay trái, để lòng bàn tay nhắm ngay cửa thông gió, nhắm ngay vị trí quan tài hoàng kim của Tutankhamun II.

Không đến một giây sau, trước mặt anh ngưng tụ ra một quyển sách trong suốt mơ hồ, bên tai vang lên tiếng ngâm xướng xa xưa:

"Tôi đã đến, tôi nhìn thấy, tôi ghi lại."

Sách lật đi tạo thành tiếng loạt xoạt, rồi tựa như ngừng lại trước một tờ trong đó.

"Lốc xoáy"!

Đây là năng lực phi phàm tầng cấp Bán Thần có phạm vi rất lớn!