Chương 1194 Chuyến tàu (2)
Tổ hợp kiểu này có thể thấy ở bất cứ đâu trong trường, có khi là cha mẹ và con cái, có khi là vài người bạn với nhau.
"Cảnh tượng này thật đẹp..." Audrey thu lại tầm mắt, bước về phía trước.
Đó là một quảng trường, ở giữa đặt một cái đầu xe lửa hơi nước đã bỏ không, thân của nó to lớn và phức tạp, đứng hiên ngang sừng sững ở giữa, tăng thêm vài phần khí chất công nghiệp cho đại học kỹ thuật Backlund.
...
U u!
Đầu xe lửa hơi nước bốc lên khói trắng hệt như quái vật, kéo theo cái đuôi thật dài, chạy chầm chậm vào sân ga.
Một cô bé lai bảy tám tuổi, xinh đẹp như búp bê, nắm tay mẹ, đứng đợi trong hàng người khá dài, rất hưng phấn hỏi người cha cũng là người lai giữa hai dòng máu Ruen và Byron về tình hình vịnh Disi.
Trong lúc cô bé chậm rãi đi lại, bèn nhìn thấy một quý ngài có thái dương hoa râm, đầu đội mũ dạ, tay cầm một chiếc gậy chống nạm vàng, dẫn theo người hầu có màu da hơi nâu, đi thẳng về vị trí toa xe đầu tiên.
Người hầu kia tò mò nhìn xung quanh, rồi nói:
"Thưa ngài, tình huống tôi nhìn thấy trong thời gian này không giống với tưởng tượng của tôi lắm. Tôi vốn tưởng rằng người Byron sẽ sống cực kỳ vất vả, cực kỳ đau đớn, nơi nơi đều hỗn loạn, dơ bẩn, bần cùng, áp lực. Kết quả lại không hề có. Họ còn có thể uống "Gwadar", hút thuốc đông Byron, thậm chí còn có một bộ phận mua được xe đạp rất tốt. À, ngài biết đấy, mặc dù tôi có huyết thống Byron, nhưng sinh ra ở Backlund, trước đó chưa bao giờ tới nam đại lục, đương nhiên, tiếng Dutan của tôi cũng không tệ lắm."
Quý ngài có khí chất trung lão niên kia bật cười, hơi giơ gậy chống lên nói:
"Đó là vì chúng ta đã đến những thành thị và khu vực được coi như không tệ, mà phần lớn người dân Byron bi thảm nhất lại ở nông thông, trong những đồn điền kia, còn lại thì định cư xung quanh các nhà xưởng, hình thành nên xóm nghèo, chúng ta không có cơ hội đến xem."
Hình như nhận ra bé gái đang nhìn mình chăm chú, quý ngài có đôi mắt lam sâu thẳm và người hầu của ông ta nghiêng đầu nhìn lại, nở nụ cười ấm áp.
Khóe miệng họ cong lên rõ ràng, để lộ ra tám cái răng, sau đó khẽ gật đầu, thu tầm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước.
Không lâu sau, cô bé và cha mẹ cũng đi lên xe lửa hơi nước, tìm chỗ ngồi thuộc về mình.
Đến khi âm thanh "u u" lại vang lên, cô bé thấy có một người đàn ông màu da hơi nâu, đường nét ôn hòa, trên má sưng tấy một cục, đang cúi thấp đầu, tay giữ mũ dạ, bước nhanh qua, đi thẳng lên đầu tàu.
Người đàn ông này lập tức gõ cửa ngăn, lướt vào phòng điều khiển, nói với chuyến tàu dài:
"Toàn bộ nhân viên tàu đã đổi thành người của chúng ta, cây cầu lớn phía trước chính là nơi cử hành hiến tế."
Trưởng tàu có bộ râu dày rậm gật đầu nói:
"Mong rằng thần sẽ hài lòng với chiếc tàu tế phẩm này."
"Mong rằng chúng ta có thể nhận được sự bất diệt ở đất nước."
U u!
Đoàn tàu chạy qua một cây cầu lớn, lại thêm một cây cầu lớn khác, sau khi chạy một quãng đường dài, nó cực kỳ thuận lợi cập sân ga.
Cô bé lai xinh đẹp như búp bê hơi mệt mỏi, không còn hoạt bát như lúc trước, được cha mẹ dẫn theo đi lẫn vào đám đông do lữ khách tạo thành, từng bước di chuyển ra cổng.
Ngoài cửa có mấy vị nhân viên nhà ga đang đứng giúp các lữ khách lấy hành lý ra khỏi toa tàu.
Lúc cô bé và cha mẹ đi ngang qua, các nhân viên nhà ga đều cong khóe miệng, khoe ra tám cái răng, tạo thành một nụ cười ấm áp.
Sau khi cô bé nhảy xuống sân ga, theo bản năng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn đầu tàu hơi nước, chỉ thấy có rất đông bóng người đang đứng ở ngoài cửa, không biết đang thảo luận điều gì. Trong số họ hình như có trưởng tàu, có cả người đàn ông trên má bị sưng tấy một cục.
Chưa đến một giây sau, tất cả những người này đều đồng loạt quay đầu lại, khóe miệng lần lượt nhếch lên, lộ ra tám cái răng.
Cô bé thu lại tầm mắt, rời khỏi sân ga cùng cha mẹ với vẻ hoạt bát hơn chút.
Sân ga ban đêm gió lạnh gào thét, khiến đèn khí ga đang treo cao lắc lư qua lại.
Trong cảnh tượng như vậy, ánh sáng nhàn nhạt khi thì kéo dài, khi thì thu ngắn, khiến đoàn tàu hơi nước đang lẳng lặng nằm trên đường ray có lúc thoát khỏi đêm đen, có lúc lại chìm vào bóng tối, càng mang đến cảm giác tĩnh mịch u ám khó diễn tả bằng lời.
Lúc này một đội cảnh sát mặc đồng phục đen trắng tiến vào sân ga, được sự hướng dẫn của quản lý trực ban công ty đường sắt, đi thẳng về phía đoàn tàu khổng lồ có vẻ hơi cũ kỹ kia.
"Không biết vì sao, sau khi toàn bộ hành khách rời đi, tất cả nhân viên gồm cả trưởng tàu đều quay về toa xe, không ra nữa. Tôi có phái người, phái người đi tìm họ, bảo họ mau đi ra ngoài để nghỉ ngơi cho sớm. Kết quả, kết quả người được phái đi kia nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi toa tàu, chỉ kêu ầm lên như bị bệnh tâm thần là "chết hết rồi", "chết hết rồi"!" Quản lý trực ban của công ty đường sắt mặc áo khoác màu lam xách theo đèn bão, vừa đi vừa miêu tả lại tình hình.
Từ cơ thể còn hơi run và giọng kể lắp bắp của anh ta, các cảnh sát không khó nhìn ra trong lòng anh ta thực sự đang rất sợ hãi, dường như chỉ cần có người đột nhiên chụp lấy vai anh ta, thì anh ta sẽ nhảy phắt lên, bỏ lại tất cả, chạy thẳng ra cửa ga.
Cảm xúc ấy cũng lây sang cả các cảnh sát, họ đều đặt tay lên hông, chạm vào bao súng.
Tiếng giày da giẫm cồm cộp xuống mặt đất rắn văng vẳng từng đợt, nhóm cảnh sát đi theo quản lý trực ban, cảnh giác tiến vào toa tàu đầu tiên.
Trong toa tàu, mỗi hàng ghế đều có hai người ngồi, họ chia ra trái phải, đều cách xa cửa sổ, lúc này đang dựa lưng vào ghế, không hề nhúc nhích.
Nương theo đèn khí ga ngoài cửa sổ và ánh đèn bão trong tay, đô đốc dẫn đầu nhanh chóng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Ở đây đều là nhân viên công tác trên xe lửa hơi nước, họ mặc đồng phục màu lam chia ra kiểu dáng nam nữ, lẳng lặng ngồi dựa vào nhau, gương mặt xanh trắng, mắt mở trừng trừng, tuy không có tiếng hít thở, nhưng khóe miệng rõ ràng đang nhếch lên, để lộ ra tám cái răng.
Bị một loạt gương mặt tươi cười giống hệt nhau đập ngay vào mắt trong khoảng cách gần, ai nấy có mặt đều dựng hết cả tóc gáy, theo bản năng dừng hô hấp.
Với họ mà nói, cảnh tượng như vậy vừa quỷ dị vừa khủng bố, chỉ muốn lập tức quay đầu ra khỏi nơi này, đợi trời sáng rồi quay lại kiểm tra tình hình!
Đô đốc dẫn đầu phải âm thầm hít sâu hai lần, lệnh cho một cảnh sát đứng bên cạnh:
"Đi xác nhận xem có phải, có phải họ đã chết cả rồi không..."
Nói tới đây, anh ta lại không nhịn được liếc mắt nhìn quản lý trực ban của công ty đường sắt một cái:
"Anh đi theo, xem thiếu người hay thêm người."
"Vâng, vâng, thưa ngài cảnh sát." Quản lý trực ban run giọng nói.
Anh ta và vài vị cảnh sát cùng đi vào toa xe, những cảnh sát còn lại đều rút súng ra, đề cao cảnh giác.