Chương 1200 Khắc chế (1)
Hành giả giấc mơ"... Cái tên này có chút không giống với tưởng tượng của mình, hoặc là "giấc mơ" này chỉ là phiếm chỉ, chính xác mà nói hẳn là hành giả tiềm thức! Audrey không che giấu bản thân đang suy nghĩ và phân tích, tiếp đó dẫn đề tài đến các loại tri thức trong lĩnh vực tâm lý học.
Sau khi giữ Islam ở lại dùng bữa tối, cô tiễn quý cô này ra khỏi cửa sảnh, lên xe ngựa.
Lúc này, bóng đêm bên ngoài đã đen kịt, cuồng phong gào thét, mưa rơi xối xả.
...
Trong cơn mưa xối xả, cuồng phong gào thét và bóng đêm đen kịt, một con tàu chở khách động lực hỗn hợp giữa hơi nước và cánh buồm đang chạy trên tuyến đường biển cố định giữa biển Cuồng Bạo.
Klein đã rời khỏi nam đại lục, dùng dáng vẻ của Dwayne Dantes quay về vịnh Disi.
Anh bỗng nhiên tỉnh lại trong lúc con thuyền tròng trành lắc lư, xoay người xuống giường, đi tới trước cửa sổ phòng khách của khoang hạng nhất, nhìn ra phía ngoài xa xa.
Trong bóng đêm âm trầm lất phất hạt mưa bay, một chiếc thuyền buồm ba cột toàn thân đen tuyền lẳng lặng lái qua.
Hai bên sườn nó treo một hàng đèn bão, dài gần cả trăm mét, phủ một tấm vải bạt đen kịt có ba mặt.
Trên boong thuyền, ở vị trí sát cạnh khoang, có hai ba chiếc ghế đá loang lổ cao hai ba mét, lúc này không có ai ngồi.
Đây là "Hoàng đế đen", đây là biểu tượng của "Vua năm biển" Nast, "Hoàng đế đen"!
Trên đài ngắm cảnh của tàu chở khách, một tiếng kèn vang dội chói tai rít lên một hồi, xuyên qua tấm màn mưa gió đan xen, đánh thức toàn bộ hành khách.
Họ không kịp mặc quần áo, hoặc chỉ khoác áo ngoài, hoặc vẫn đang mặc áo ngủ, hoặc chân trần, chạy vội ra cạnh cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài.
Một nửa trong số họ nhanh chóng nhìn thấy một chiếc thuyền buồm ba cột khổng lồ khác hẳn bình thường, nhìn thấy vải bạt che ba mặt đen sì, nhìn thấy những mảng mờ nhạt đang lắc lư trong hoàn cảnh tối tăm.
Kết hợp với tiếng gió rít gào, tiếng mưa rơi tầm tã, bầu trời đêm đầy sao và trăng đỏ không thể nhìn rõ, rất nhiều hành khách chỉ cảm thấy đối phương như lái ra từ địa ngục, mang theo sự uy nghiêm và khủng khiếp không thể tả bằng lời.
"Hoàng đế đen"!
Sau một khoảng thời gian bối rối và bàng hoàng ngắn ngủi, trong đầu họ hiện ra một danh từ như thế.
Hễ là người từng sống một thời gian trên biển hoặc là các thành phố cảng thuộc địa, thì hoặc ít hoặc nhiều đều biết đến sự tồn tại về con thuyền hải tặc này!
"Ôi, Gió bão cùng tồn tại với chúng ta."
"Cầu xin nữ thần phù hộ!"
"Hơi nước trên cao!"
...
Từng tiếng cầu nguyện vang lên theo bản năng, tràn ngập cảm giác lo sợ và bất lực.
Những hành khách này rất rõ rằng, chủ nhân của "Hoàng đế đen" chính là vị có tiền thưởng cao nhất trên năm biển, là vua hải tặc trên ý nghĩa nào đó, là nhân vật lợi hại bị hạm đội của các quốc gia bao vây tiễu trừ mà vẫn có thể sống đến tận giờ. không một đại bác và thuyền viên của tàu chở khách nào có đủ sức để chống lại.
Việc này có nghĩa là họ sắp rơi vào tay hải tặc!
Khá nhiều phụ nữ đã không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng bị hải tặc ức hiếp, bị bán tới nơi xa xôi hẻo lánh, có người run rẩy, có người hai đầu gối mềm nhũn, ngã bệt xuống sau cửa sổ, quỳ dưới đất, có người cuống quýt đi tìm dao găm và súng ngắn, không biết là muốn phản kháng hay là không muốn đối mặt với kết cục thê thảm nhất, có người không tìm thấy vũ khí thì trực tiếp chuyển giá quần áo đến bên cạnh.
Biểu hiện của đám đàn ông cũng chẳng tốt được đến đâu, ngoại trừ một phần nhỏ lấy vũ khí ra, định tổ chức cuộc phản kháng, thì phần còn lại hoặc sững sờ, hoặc tìm nơi trốn, hoặc mắng chửi tàu chở khách và "Vua năm biển" chết tiệt.
Rốt cuộc, giọng của thuyền trưởng dùng thiết bị hoặc cách thức khuếch đại âm thanh nào đó truyền vào trong tai mỗi người:
"Bình tĩnh! Không cần sợ hãi!"
"Chủ nhân "Hoàng đế đen" có pháp lệnh đặt ra cho riêng mình, không giống các hải tặc khác, hắn và thuộc hạ chỉ cướp bóc của cải, không làm những việc khác!"
Câu nói này lặp đi lặp lại mấy lần, các hành khách đang hoảng loạn rốt cuộc mới bình tĩnh lại, không còn sợ hãi như vừa rồi nữa.
So với những gì họ vừa tưởng tượng ra mình sẽ gặp phải, thì có có thể sống sót, không bị ức hiếp, đã là kết quả cực kỳ tốt rồi.
Qua mấy chục giây, một bộ phận hành khách nghĩ rằng mình vất vả phấn đấu nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới tích góp được chút ít, giờ lại sắp bị mất sạch rồi, thật sự không mà chịu nổi, cảm xúc đau khổ trào lên, khóc ra thành tiếng.
Trong đó có vài vị là vay tiền kinh doanh, lần này nếu không mang tiền về trả, có lẽ người nhà phải lưu lạc đầu đường xó chợ, dựa vào viện tế bần mà sống qua ngày.
Nghĩ đến đây, họ mau chóng làm ra hành động, giấu hết tiền tài vào những nơi có thể giấu được, hi vọng có thể giữ lại được chút nào hay chút đó. Làm xong mọi việc, họ đều nắm chặt vũ khí của bản thân, chuẩn bị thời khắc mấu chốt sẽ liều chết với hải tặc.
Dã thú rơi vào đường cùng còn cắn trả, huống hồ là con người?
Lúc này, rất nhiều hải tặc trên "Hoàng đế đen" đã nghe theo lệnh, đợi ở ngoài mạn thuyền, chuẩn bị vào thời điểm khoảng cách hai tàu sát lại gần, sẽ nhảy lên "con mồi" kia.
Phó lái của họ, "Tử tước sợ hãi" Byrd Mustang đang giơ kính viễn vọng một ống lên, quan sát tàu chở khách đối diện với vẻ thờ ơ, trong lòng đang tính nhẩm hai bên còn bao lâu nữa thì sát lại gần.
Vị đại hải tặc tiền thưởng đã sớm vượt qua mười nghìn bảng này mặc một chiếc áo sơ mi kiểu Intis có hoa văn rườm rà ở tay áo và cổ áo, khoác áo thuyền trưởng màu đỏ thẫm, dường như đang đợi buổi tiệc bắt đầu, chứ không phải là đến cướp bóc.
Đột nhiên, mắt hắn hoa lên, không còn nhìn rõ hình dáng của chiếc tàu chở khách kia nữa!
Byrd Mustang vội vàng di chuyển kính viễn vọng để tìm kiếm, nhưng ở phương hướng này, ngoại trừ sóng biển đang cuộn lên vì cuồng phong và một con đại bàng biển đầu đỏ thích săn cá trong màn mưa xối xả, thì không còn gì cả.
Một con tàu chở khách động lực hỗn hợp giữa hơi nước và cánh buồn lớn như vậy cứ thế biến mất!
"..." Ánh mắt Byrd Mustang hơi lập lòe, nhưng không thể nào đưa ra được phán đoán chính xác.
"Thuyền đâu?"
"Một con thuyền lớn như vậy đâu rồi?"
"Vừa rồi còn ở đây mà?"
...
Đám hải tặc trên boong tàu cũng nhận ra điều bất thường, kinh ngạc thốt ra tiếng.
Thuyền u linh? Không, nào có thuyền u linh có tạo hình này, đây là tàu động lực hỗn hợp giữa hơi nước và cánh buồm mới lưu hành mấy chục năm nay... Ảo thuật? Có người dùng phép ảo thuật cỡ lớn giấu con tàu chở khách kia đi? Ảo thuật ở cấp bậc này, đương nhiên phải là Bán Thần... Suy nghĩ Byrd Mustang vừa thay đổi, hắn lập tức cất kính viễn vọng, đi về phía khoang thuyền.
Trong toàn bộ quá trình này, tiêu chuẩn đo đạc khoảng cách dường như xuất hiện sự hỗn loạn, khoảng cách không ngắn mà Byrd Mustang chỉ mất bảy tám bước là đi hết, xuống phía dưới nơi tương ứng với phòng thuyền trưởng, cung kính cúi người nói:
"Bá tước, cuộc săn bắn xảy ra điều bất thường."
Trên "Hoàng đế đen", "Vua năm biển" Nast luôn tự xưng là Bá tước, đây là sắc phong đến từ Đại đế Russell.
Đương nhiên ông ta cũng công khai tuyên bố, sớm muộn gì cũng sẽ thành lập quốc gia thuộc về hải tặc, trở thành đại công thần, thân vương, thậm chí là hoàng đế.
Sau một lát yên lặng, một giọng nói thâm trầm và uy nghiêm từ trong phòng thuyền trưởng truyền ra:
"Vòng qua."
"Xin tuân theo ý chí của ngài!" Byrd Mustang không hỏi vì sao, trực tiếp đáp lời.
Đương nhiên, hắn có thể tưởng tượng ra nguyên nhân:
Bất kể có phải là ảo thuật hay không, có thể khiến một con tàu chở khách động lực hỗn hợp giữa hơi nước và cánh buồm lớn như vậy biến mất trong cái nhìn chăm chú của mấy trăm hải tặc, thì cũng không phải là việc mà người danh sách thấp có thể làm được. Trên chiếc tàu kia tất nhiên tồn tại một vị cường giả cấp Bán Thần hoặc là sở hữu một vật phong ấn cấp Bán Thần!