Chương 1211 Món quà
Khu đông, trong căn phòng có rèm cửa dày nặng, gần như không có ánh sáng chiếu vào.
Từng "xúc tu" đen thui trơn nhẵn quấn lại với nhau tầng tầng lớp lớp, hình thành nên một quả cầu rất lớn.
Đỉnh của những "xúc tu" này có cái thì mọc một con mắt đen trắng rõ ràng, có cái thì mang hình dạng của con rắn độc trưởng thành, miệng hơi há, thè chiếc lưỡi chẻ ra, "xúc tu" nào cũng có hình thù kỳ dị, khiến người ta kinh hãi.
Bỗng chúng hoặc giơ lên hoặc rụt lại, quả cầu mở ra từng tầng một.
Ở giữa quả cầu là một cô gái đang nằm cuộn tròn, cô có dung mạo vô cùng xinh đẹp ngọt ngào, đôi mày hơi nhúy, vẻ mặt vì đau đớn mà thoáng vặn vẹo, khiến người ta hết sức thương xót.
Những "xúc tu" ghê tởm bóng nhẫy lúc này đã hoàn toàn rụt lại, nhanh chóng nhỏ đi, cuối cùng khôi phục lại dáng vẻ vốn có:
Là một mái tóc đen bóng mượt mà!
Cô gái đang được mái tóc mềm mại bao phủ nét mặt dịu đi, chậm chạp đứng dậy, đi tới cạnh giường ngủ đã bị phân tách thành từng mảnh nhỏ, cầm lấy bộ váy ngủ bị rơi xuống đất, khoác lên người.
Sau đó cô vuốt lại mái tóc đen, đi đến chiếc gương toàn thân, giơ tay phải ra, lau mặt kính thủy tinh bên ngoài.
Một tầng lửa đen theo đó bốc lên, lặng lẽ đốt cháy không khí rồi lại nhanh chóng phụt tắt, để lại mặt gương u ám sâu thẳm.
Trong gương, ánh sáng lập lòe, nhanh chóng hiện ra cảnh tượng cống thoát nước bẩn thỉu lầy lội, mà một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đỏ thẫm, đội mũ tam giác cũ kỹ đang mỏng manh dán sát tường, nhìn xuống thiếu nữ cách đó không xa, giống như một bức danh họa sống dậy.
Cô gái có gương mặt khá trong, đôi mắt dài kia lặng lẽ nhìn hai giây, sau đó đột nhiên bật cười một tiếng.
Theo nụ cười của cô, trong căn phòng gần như không có ánh sáng này chớp mắt dường như bừng sáng hơn nhiều.
Cô khẽ mấp máy môi, dùng giọng điệu trêu chọc nói:
"Ngài Hermann Sparrow, đây là chính là sự lạnh lùng và điên cuồng của nhà mạo hiểm mạnh nhất?"
"Hoặc là, thực ra người tôi biết là một thằng hề?"
Đối với chuyện ma nữ Triss có thể nhận ra tầng thân phận Hermann Sparrow này, Klein không cảm thấy bất ngờ, dù sao lúc anh gặp mặt đối phương đều dùng hình tượng "Thượng tướng máu" Senol, mà vị tướng quân hải tặc này đã sớm trở thành con mồi của Hermann Sparrow.
Lúc trước Triss vì bị thương mà trốn trong cống thoát nước, trước đó lại chuyên tâm điều tra ở phương diện báo thù, không biết các tin tức trên biển, không rõ những gì "Thượng tướng máu" gặp phải cũng là chuyện khá bình thường. Nhưng sau khi bình phục, rời khỏi nơi đó, nếu cô ta vẫn còn không đi làm rõ tin tức gần đây của người hợp tác, thì chỉ có thể nói rằng hai giai đoạn "Thích khách" và "Kẻ xúi giục" của cô ta hoàn toàn không hợp tiêu chuẩn.
Rất hiển nhiên, những biểu hiện của Triss trước kia chứng tỏ rằng cô ta xấu xa thì xấu xa thật đấy, nhưng đầu óc không có vấn đề gì.
Klein không hề tranh luận, thao túng Senol ở trạng thái người giấy mỉm cười, đáp lại ngắn gọn:
"Vì sao thằng hề thì sẽ không thể điên cuồng và lạnh lùng?"
Không đợi Triss trả lời, anh chuyển sang hỏi:
"Cô điều tra vị thị vệ trưởng cung điện kia đến mức độ nào rồi?"
Vẻ mặt Triss hơi u ám hơn một chút:
"Ít nhất còn cần một tháng nữa mới có kết quả, thậm chí là hai tháng."
"Nếu có cần tôi hỗ trợ gì thì có thể tìm tôi." Klein nhấn mạnh lần nữa.
Triss "a" một tiếng:
"Ở Backlund, trong trò chơi này, sức mạnh không thể giải quyết được toàn bộ vấn đề."
"Đương nhiên, tôi chưa bao giờ lãng phí cơ hội có thể lợi dụng người khác."
"Ngài Hermann Sparrow, nếu đã không cần che giấu thân phận, thì ngài có thể cho tôi cách thức liên lạc tiện hơn không?"
Sao lại có cảm giác bị xin số điện thoại di động... Klein hơi suy tư, dùng giọng điệu bình tĩnh miêu tả lại các bước triệu hồi tiểu thư tín sứ, không quên nhấn mạnh đồng vàng là tài liệu nghi thức quan trọng.
Triss không nói thêm nữa, lại giơ tay phải lên, khẽ chạm vào mặt kính.
Ngọn lửa màu đen bốc lên rồi tắt ngúm, chiếc gương toàn thân trở lại bình thường.
Trong cống thoát nước, "Thượng tướng máu" Senol ở trạng thái người giấy một lần nữa chôn mảnh gương vỡ xuống lòng đất, sau đó để cơ thể nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở về hình dáng con chuột màu xám, chạy một mạch đến nơi sâu trong thế giới lòng đất, tự dâng mình lên cho sinh vật ăn thịt.
Số 160 phố Berklund, Klein kéo rèm lại, quay về chỗ ghế bành.
Thẳng thắn mà nói, anh có chút hối hận vì đã hợp tác với Triss.
Anh cảm thấy cô gái kia đang gánh vác ý chí nào đó của "Ma nữ nguyên sơ", lại vì báo thù mà mặc kệ mọi thứ, hệt như quả bom di động, không biết khi nào sẽ mất khống chế.
Nếu Triss phát sinh biến cố, có khả năng rất lớn sẽ gây ra một tai họa đáng sợ... Lúc trước mình không nên thả cô ta đi... Klein thở dài, bắt đầu bố trí nghi thức, bỏ thứ màu đen như hồ dán kia lên phía trên sương mù xám, định thông qua chúng để bói xem tung tích hiện nay củaTriss và trạng thái của cô ta trong thời gian tới.
Sau hai ba mươi giây, anh thu được kết quả thất bại.
Điều này khiến anh càng thêm lo lắng, bởi vì kết quả này chứng tỏ rằng Triss ở một mức độ nào đó đã trở thành quyến giả của thần của "Ma nữ nguyên sơ".
...
Sáng hôm sau, Klein đã dùng xong bữa sáng bắt đầu chỉ đạo quản gia Walter và Richardson mới nhận chức trợ lý quản gia chia quà tặng mà anh mang từ nam đại lục về.
Toàn bộ ước chừng đựng đầy một rương hành lý, gồm các đặc sản như hạt cà phê Fil, thuốc lá Đông Byron, rượu nho thung lũng, tượng điêu khắc từ xương người vân vân.
Chúng được chia ra và mang đến tặng các hàng xóm, đại diện cho tấm lòng của Dwayne Dantes, cũng tuyên bố ông đã quay về các buổi xã giao.
"Ừm, khi tặng chai rượu nho thung lũng này nghị viên Macht hoặc là vợ ông ta thì nhớ nhắc một câu, thích hợp để pha chế rượu cốc tai có vị chua, dùng nước chanh là sự kết hợp hoàn hảo." Klein dặn dò quản gia Walter một câu.
Món quà nào tặng cho ai cũng đều được xem trọng, muốn kết hợp với sở thích của đối phương. Đương nhiên, sản phẩm nổi tiếng nhất hiện nay ở nam đại lục dầu mọc tóc Donningsman không thích hợp làm quà tặng, vì nó giống như đang chế giễu người ta.
Walter trịnh trọng gật đầu nói:
"Vâng, thưa ngài."
Đợi đến khi chủ nhân không giao thêm việc khác nữa, Richardson liếc mắt nhìn đống quà tặng còn lại một cái, chủ động dò hỏi:
"Chúng phải đưa đến đâu ạ?"
"Đây là quà đưa cho nhân viên công tác của quỹ khuyến học từ thiện, tôi sẽ tự mình đưa tới." Klein cười nói.
Anh lại chỉ vào bùa hộ mệnh bằng vàng trong tay:
"Tôi đã bỏ lỡ ngày sinh của con bác sĩ Alan, muốn đích thân tới nhà tỏ ý xin lỗi. Ha ha, chiều tôi sẽ tới đó, tặng bùa hộ mệnh đặc sắc của nam đại lục này cho đứa trẻ kia."
Đương nhiên, có lẽ đứa trẻ Will Onsetin Chris này sẽ không thích lắm... So với việc đó, hắn, hay là cha hắn thà lấy kem còn hơn... Nói xong, Klein tự lẩm bẩm mấy câu trong lòng.
Đợi đến khi ngài quản gia và Richardson lần lượt rời khỏi nhà, mang theo lễ vật và người hầu nam đến các nhà hàng xóm, Klein ngồi lên xe ngựa nhà mình, chạy một mạch đến "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" Số 22 phố Phelps.
Xuống ngựa, anh đi phía trước, phía sau là người hầu nam Enuni ôm một đống quà tặng, dọc đường chỉ cần gặp được nhân viên công tác thì sẽ lên tiếng gọi và tặng quà cho họ.