← Quay lại trang sách

Chương 1216 Quyết định của Herrell (2)

Trong lúc đủ loại suy nghĩ chìm nổi trong đầu, Herrell bỗng nhiên có suy đoán:

Vị vừa rồi đến đây là vì thầy của mình!

Người đó thông qua ảo ảnh, từ chỗ mình xác nhận trạng thái hiện nay của thầy!

Đây là bạn hay kẻ địch của thầy? Chắc chắn lúc này người đó đang đi tìm thầy, làm sao đây? Người đó hẳn là còn chưa biết thầy trốn ở đâu... Không, chuyện mình bị một con chuột nổi điên cắn ở trang viên ngoại ô hàng xóm xung quanh đều biết... Herrell bối rối, bàn tay đang nắm chiếc vòng cổ càng thêm chặt.

Cô ta không thể xác định người vừa rồi là tốt hay xấu, cũng không biết nên làm gì.

Cô ta muốn tới trang viên ngoại ô, báo chuyện này cho thầy biết, lại sợ gặp phải nguy hiểm, trở thành vật hi sinh.

Hơn nữa, thầy của cô ta hiện giờ dường như đã mất đi phần lớn năng lực giao tiếp, cho dù nhận được nhắc nhở, cũng chưa chắc đã làm rõ được hàm nghĩa cụ thể.

Herrell bất tri bất giác đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng ngủ. Cuối cùng, cô ta hạ quyết tâm, mím chặt môi, đi đến cạnh cửa, nói với hầu gái ở bên ngoài:

"Tôi hơi mệt, định đi ngủ ngay bây giờ. Cô đừng cho ai đến quấy rầy tôi."

"Vâng, thưa tiểu thư." Hầu gái kia đáp lại.

Herrell đóng cửa phòng lại, bắt đầu thay quần áo tiện cho việc vận động, vẻ mặt rất nghiêm trọng, răng nanh khẽ cắn vào môi.

Cuối cùng cô ta cũng quyết định sẽ tới trang viên ngoại ô nhắc nhở thầy một tiếng.

Cô ta không muốn biến thành một người nhìn thì có vẻ cao ngạo nhưng thực ra lại nhát gan, gặp nguy hiểm là đánh mất toàn bộ nguyên tắc!

Như thế sẽ khiến cô ta khinh thường chính bản thân mình!

Lúc Herrell thừa dịp đám vệ sĩ chú ý đến mọi người trong vũ hội, từ ống dẫn của hệ thống cung cấp nước máy trên ban công đi vào vương hoa, rời khỏi số 39 phố Berklund, Klein đang cầm một ly rượu nổi bọt bỏ đá viên có vị hơi ngọt, cùng vài quý ông khác thảo luận về lĩnh vực buôn bán ở nam đại lục.

Anh nghiêng đầu rất khẽ, liếc mắt nhìn ra vườn hoa một cái, dùng linh cảm trực giác phát hiện ra hành động của Herrell.

... Tuy không phải là một cô gái được người ta thích, nhưng cũng coi như có lương tâm... Klein khẽ gật đầu không dễ nhận ra, trong lòng tán thưởng một câu.

Anh không hề lo lawsg về hành động của Herrell, bởi vì từ phố Berklund khu bắc đến gia trang nhà Macht ở ngoại ô tây bắc, cho dù ngồi xe ngựa cũng cần đến ba đến năm tiếng. Mà trước đó, anh có thể tìm cớ rời khỏi vũ hội, trực tiếp truyền tống tới, xác nhận tình hình.

Tuy trang viên của nhà Macht ở ngoại ô phía tây bắc, nhưng lại ở bờ bên kia của sông Torquack, bởi vậy nếu muốn đến nơi thì phải đi vòng qua nơi có cầu trước. Nếu là ban ngày thì con may, có thể dùng tàu ngầm hơi nước, đi xuyên qua lòng sông sang bên khu South Bridge. Còn buổi tối thì chỉ có thể cân nhắc đến một trong ba chiếc cầu dài, tổng thể phải mất năm giờ đồng hồ là điều không tránh khỏi.

Đương nhiên, bởi vì Klein từng dùng găng tay "Mồi lửa", đọc tư liệu về kẻ trộm huyết quản "2-105", nên có hiểu biết nhất định về năng lực con đường "Kẻ ăn trộm", cho nên nghi ngờ Herrell nắm giữ vập phẩm rất cao cấp có thể "đánh cắp" được năng lực bay của loài chim, duy trì biện pháp đó trong thời gian ngắn, trực tiếp bay qua không trung dòng sông. Nếu làm thế thì có lẽ cô ta chỉ mất ba tiếng đồng hồ là có thể đến nơi.

Bất kể thế nào, mình cũng sẽ nhanh hơn cô ta... Klein thu lại ánh mắt, cân nhắc tiếp theo mình sẽ mời ai làm bạn nhảy.

...

Mười giờ tối, trong trang viên Elk ở ngoại ô tây bắc Backlund.

Trang viên này vốn thuộc về một vị Tử tước, đến nay đã có hơn trăm năm lịch sử, sau khi kết hôn nghị viên Macht đã mua lại. Mỗi năm ông ta đều tốn một số tiền tiến hành tu sửa, để cuối tuần quý thu đông có thể mời các bạn bè đến nghỉ ngơi.

Lúc này, quản lý trang viên đang sắp xếp các nhóm hầu nam hầu nữ kiểm tra khắp nơi, đóng chặt cửa sổ, đây là việc họ thường làm mỗi ngày trước khi đi ngủ.

Sau khi mấy cô hầu gái đi cùng nhau ra khỏi hầm rượu, bèn đi thẳng đến khu vực nhà bếp, xác nhận những ngọn nến cần tắt đều đã bị dập cả.

Lúc mấy cô đến đó, chợt nghe thấy tiếng chít chít, tập trung nhìn kỹ thì phát hiện ra một con chuột lông xám trắng đang cắn chân chiếc bàn dài.

Con chuột này dường như nhận ra cái nhìn chăm chú của mấy cô hầu gái, nhưng nó không chạy trốn, mà quay đầu lại, dùng đôi mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm các cô.

Cùng lúc đó, có nhiều tiếng chít chít phát ra, trên xà nhà, trong tủ đựng đồ bên cạnh, buồng để vật dụng, cạnh bếp lò đun nước nóng, từng con chuột mắt đỏ chui ra.

Các cô hầu gái sợ giật bắn mình, suýt nữa thì thét lên.

Là người ở tầng lớp dưới của xã hội, các cô cũng không xa lạ gì lũ chuột, thậm chí còn từng đập chết vài con, nhưng một lúc nhìn thấy nhiều như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, tinh thần đã bị kích thích rất mạnh.

"Chúng ta, đi tìm đám người Gerd, Gerd, để họ đến xử lý." Một cô hầu gái ra khỏi nhà bếp, sợ hãi lắp bắp đề nghị.

Một cô hầu gái khác gật đầu lia lịa:

"Lúc trước tiểu thư Herrell cũng bị một con chuột phát điên cắn bị thương... Xem ra lũ này cũng rất bất thường!"

Vừa nói, các cô vừa lùi ra xa, cuối cùng ra hẳn khỏi nhà bếp.

Bấy giờ, trên chiếc bàn dài, một bóng người nhanh chóng được phác họa ra, anh mặc áo trắng bên trong, gi lê đen, lễ phục màu đậm, đầu đội mũ dạ tơ lụa hơi cao, chân đi một đôi giày da sáng bóng.

Người này ấn mũ xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, để lộ ra mái tóc đen đôi mắt nâu, gương mặt gầy gò, đường nét góc cạnh, đó chính là Hermann Sparrow.

Sau khi rời khỏi vũ hội, Klein quay lại phủ của Dwayne Dantes, tiến vào phòng ngủ, dẫn theo "Người thắng cuộc" Enuni trực tiếp truyền tống tới đây.

Đương nhiên, người sau bị anh bỏ lại ngoài trang viên, để có thể đổi vị trí bất cứ lúc nào.

Từng con chuột đập vào mắt, Klein tháp găng tay da người đeo bên tay trái ra, chuyển ánh mắt về phía khu vực trồng hoa của trang viên.

Gần như cùng lúc đó, toàn bộ chuột trong nhà bếp đều run lên, động tác trở nên trì trệ, nhưng không lâu sau đã trở lại bình thường.

Chúng đã trở thành bí ngẫu của "Quỷ pháp sư".

Mà hiện giờ số lượng bí ngẫu lớn nhất mà Klein có thể nắm giữ là năm mươi cái, đợi tiêu hóa ma dược xong thì số lượng đó còn có thể tăng lên!

Khi ánh mắt chuyển hướng sang chỗ vườn hoa, trong đầu Klein hiển nhiên cũng đã chiếu ra hình ảnh nơi đó:

Trong một góc âm u được từng đóa hoa tươi che phủ, một con chuột có bộ lông xám trắng hệt như bị ma quỷ mê hoặc, đang điên cuồng đảo quanh một chỗ, vừa kêu chít chít, vừa định chen bật đồng loại ra ngoài để tiến vào giữa.

Ở khu vực trung tâm có một con chuột màu xám cỡ con mèo lông ngắn Ruen trưởng thành đang nằm úp sấp, đôi mắt hơi đỏ, giống như bị tụ máu.

Đuôi nó vẫy qua vẫy lại rất nhanh, giống như muốn mượn cách đó để xua tan nóng nảy trong lòng.

Mà khi những con chuột có hình thể bình thường này đến gần, nó sẽ giơ vuốt bắt đối phương lại, cắn chết chúng rồi để sang bên cạnh, thế nên xung quanh chất đống thi thể chuột. Nhưng dù là vậy, cũng không thể ngăn cản những con chuột còn lại xông tới.

Thấy cảnh đó, Klein bỗng nảy ra hai suy nghĩ:

Một là "Linh cảm trực giác" được sức mạnh của sương mù xám tăng cường quả là rất có ích cho việc "Quỷ pháp sư" thao túng "Dây linh thể". Ở khu vực trống trải còn đỡ, chỉ cần liếc mắt là có thể xác nhận những mục tiêu đại diện cho "Dây linh thể", nhưng nếu ở những thành thị sầm uất hoặc là các nơi có khá nhiều tòa nhà, "Quỷ pháp sư" mà không có năng lực "nhìn xuyên thấu" thì rất khó có thể phong tỏa được kẻ địch một cách chính xác, trừ phi đối phương đang làm hành động khá đặc biệt hoặc khác lạ. Đương nhiên, "Quỷ pháp sư" cũng có thể mặc kệ việc ngộ thương, tiến hành khống chế tất cả.