Chương 1236 Khúc dạo đầu (2)
Trong một căn nhà ở khu JoWod.
Furth đang cầm một quyển sách, ngồi trên ghế sô pha, nhìn Hugh đi ra cửa phòng khách, xỏ giày vào.
"Không cần gấp gáp như vậy, quý ngài kia sẽ không ban bố nhiệm vụ điều tra nhanh như vậy đâu." Rốt cuộc, Furth không kìm được nghi hoặc, lên tiếng nói.
Hugh liếc cô một cái, nói:
"Tớ là một thợ săn tiền thưởng, tớ còn có nhiệm vụ khác."
Nói tới đây, cô ngừng một chút, do dự nói tiếp:
"Furth, cậu có cảm thấy tiểu thư "Chính Nghĩa" rât giống tiểu thư Audrey không?"
Furth ngẩn ra vài giây mới lấy lại tinh thần, xua tay theo bản năng, cười ha ha nói:
"Sao có khả năng chứ..."
Cô còn chưa dứt lời, trong đầu đã hiện lên từng điểm tương tự, đôi mắt mở ngày càng lớn hơn.
Qua một lúc, cô mới nói nhỏ:
"Cũng không phải không có khả năng."
"Con đường "Người quan sát", Hội Tâm lý luyện kim, tiểu thư quý tộc, tóc vàng mắt xanh... Trong những quý tộc tớ quen, chỉ có mình cô ấy là phù hợp điều kiện... Đương nhiên, tớ cũng không quen nhiều quý tộc lắm, hơn nữa cho dù là người quen, cũng sẽ không để tớ biết họ có liên quan đến Hội Tâm lý luyện kim..."
Hugh yên lặng nghe bạn mình nói xong, suy tư một lát rồi nói:
"Furth, cậu còn nhớ rõ nhiệm vụ tiểu thư Audrey ủy thác cho chúng mình không? Tớ vốn tưởng rằng việc đó đến từ gợi ý của Bá tước Hall, giờ nghĩ lại, có lẽ là đến từ, ừm, tụ hội..."
"Với cả, chúng ta làm sao biết được tôn danh ngài "Kẻ Khờ", cậu còn nhớ rõ không? Chính là từ quyển sách mượn từ chỗ Tử tước Glelint! Trong bìa của nó giấu một tờ giấy cũ kỹ!"
Furth như có điều ngộ ra, gật đầu:
"Chúng ta có thể phát hiện, là bạn thân của Tử tước Glelint, tiểu thư Audrey cũng có khả năng phát hiện ra điều đó! Việc này có thể giải thích vì sao cô ấy có thể gia nhập vào tụ hội..."
"Ừm." Hugh đồng ý với suy đoán của Furth.
Furth há miệng ra, đang định nói thêm gì đó, bỗng nhiên nhớ tới việc Huyết tộc theo dõi còn chưa đạt được, vội vàng cảnh giác nhìn xung quanh một cái rồi nói:
"Hugh, bình thường chúng mình cố gắng ít thảo luận về chuyện liên quan đến tụ hội thôi."
"Bên phía tiểu thư Audrey, một hai tuần nữa chúng ta sẽ gặp cô ấy, đến lúc đó sẽ quan sát thêm."
Hugh bỗng cảnh giác hẳn lên, gật đầu thật mạnh:
"Được!"
Cô lập tức mở cửa đi ra ngoài, thẳng đến một quán bar nào đó ở khu đông, ngồi xuống chỗ trước quầy bar.
Cô gõ xuống mặt bàn, nói với người pha chế vừa ngẩng đầu lên:
"Hôm nay có nhiệm vụ gì mới không?"
Người pha chế kia nói đại khái một lượt, không thấy nói có ai muốn điều tra một vị tên là ngài Ernes Boyar cả.
Quả nhiên là phải đợi đến ngày mai hoặc ngài kia... Hugh nhìn quanh một hồi, thu ánh mắt lại, hỏi với vẻ nghi ngờ và quan tâm:
"Đã lâu không thấy Sherman, anh có biết anh ta đi đâu rồi không?"
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi nhưng cho rằng mình là phụ nữ, cũng là một trong những người cung cấp thông tin cho Hugh.
Người pha chế cười khẩy một tiếng:
"Có lẽ là chạy đi với tên đàn ông nào rồi. Cô có biết chỉ cần có đàn ông thích anh ta, thì anh ta luôn vui vẻ."
"Đó cũng không phải là việc đáng kỳ thị." Hugh nghiêm túc phản bác một câu, không hiểu sao có chút lo lắng.
Cô chống tay, lấy đà nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, định tới nơi mà Sherman thường xuyên hoạt động tìm xem sao.
...
Quán bar Brave, phố Iron Gate, khu vực cầu Backlund.
Emlyn ấn thấp mũ dạ xuống, bịt mũi, đi xuyên qua đám người đầy mùi hỗn tạp, tìm thấy Ian mắt đỏ ở trong một phòng chơi bài.
"Ngài White, lần này có việc gì?" Ian cười, dẫn Emlyn tới phòng billiards không có ai.
Emlyn bỏ mũ dạ ra, than thở:
"Một việc nhỏ, giúp tôi thông báo một ủy thác cho đám thợ săn tiền thưởng. Nội dung là, theo dõi một người tên là Ernes Boyar, biết rõ quy luật hành động hàng ngày của anh ta. Tiền thưởng là một trăm bảng."
"Một trăm bảng?" Ian theo bản năng hỏi lại một câu.
Với việc điều tra theo dõi kiểu này, một trăm bảng là khoản tiền thưởng rất lớn. Phải biết rằng, một thợ săn tiền thường nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ này một mình, thì anh ta hoàn toàn có thể nghỉ ngơi một năm, cho dù là phải nuôi gia đình!
Emlyn gật đầu nói:
"Mục tiêu khá nguy hiểm."
Sau khi bàn bạc ở trong hội Tarot, hiện giờ anh ta đã rất rõ ràng, tin rằng theo dõi Ernes Boyar là một nhiệm vụ khá dễ dàng. Vị Tử tước Huyết tộc kia chắc chắn sẽ giả vờ như không phát hiện ra, cũng cố ý sắp xếp một quy luật hành động cố định.
Cho nên, thật ra một trăm bảng này là thù lao cho tiểu thư "Thẩm Phán" phải mạo hiểm việc có thể bị bại lộ để tham gia vào hành động chung. Đương nhiên, để đánh lạc hướng và che giấu, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều thợ săn tiền thưởng tự mình hoàn thành một phần, và chia ra nhận các khoản thù lao khác nhau. Emlyn chỉ có thể cam đoan tiểu thư "Thẩm Phán" sẽ lấy được phần nhiều nhất kia.
"Vậy à." Ian đưa tay ra nói như thể đã hiểu: "Tiền đặt cọc, địa chỉ cụ thể, mức độ nguy hiểm, đặc điểm tướng mạo, nếu có ảnh thì càng tốt."
Emlyn lập tức đưa ba mươi bảng tiền mặt và tài liệu cùng ảnh chân dung của Ernes Boyar.
"Mắt đỏ?" Ian lật tờ giấy trong tay, thốt lên.
"Đúng vậy." Emlyn khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua xung quanh, đè thấp giọng nói: "Còn một việc nữa, giúp tôi thu thập manh mối của thành viên Học phái Hoa Hồng ở Backlund."
"... Học phái Hoa Hồng?" Ian ngẩn ra, lơ mơ hỏi lại, dường như chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.
Emlyn liếc mắt nhìn Ian một cái, giơ tay quẹt chóp mũi, cười ha ha nói:
"Xem ra anh nghe không hiểu rồi. Thôi được, miêu tả đơn giản hơn chút là anh giúp tôi thu thập tin tức những người xa xứ đến từ thung lũng Paz, nhất là từ cao nguyên Star ở nam đại lục."
"Cụ thể là tin tức về phương diện gì? Người nam đại lục ở Backlund cũng không ít, có chung huyết thống lại càng hay gặp." Ian không hề giận dữ vì bị khinh bỉ, bình tĩnh đưa ra vấn đề của mình.
Emlyn cười một tiếng rồi nói:
"Những tin tức khá bất thường, kiểu như làm việc lén lút, bí ẩn. Anh hẳn là biết rõ tôi đang nói gì."
"Người ở thung lũng và cao nguyên phù hợp với miêu tả của anh chắc chắn cũng không ít. Họ ở Backlund không phải làm người hầu, công nhân, thì là đầu trộm đuôi cướp, tham gia xã hội đen, mà mặt sau của những người này đều thỏa mãn điều kiện hành động khác thường, lén lút bí ẩn." Ian thành khẩn vạch trần yêu cầu không thực tế của Emlyn.
Emlyn đã sớm chuẩn bị việc này, hơi mỉm cười không rõ lắm, khẽ gật đầu:
"Vậy thì tin tức phù hợp với điều kiện đều báo cả lại cho tôi. Tôi sẽ tự mình sàng lọc. Ừm, ủy thác này sẽ trả trước cho anh năm mươi bảng, coi như là phí cơ bản trước điều tra. Sau đó dựa theo tin tức thu thập được có giá trị cụ thể thế nào rồi sẽ tính tiếp, mỗi một tin sẽ trả thêm hai mươi bảng."
"Ai là người quyết định có giá trị hay không?" Ian suy nghĩ vài giây, lên tiếng hỏi.
Ở chỗ hắn, nếu thu trước năm mươi bảng thực ra là có thể nhận ủy thác rồi. Với số tiền này có thể thuê được mười mấy người điều tra nửa tháng từ khu đông đến khu JoWod cả ngày lẫn đêm.
Hắn cũng không thèm để ý mình có thể kiếm được bao nhiêu từ năm mươi bảng này, bởi vì không ít người phải sinh tồn dựa vào hắn, bình thường phải sắp xếp cho họ một vài việc có thù lao để làm, bằng không, hắn không thể nào có được tin tức một cách nhanh nhạy.