Chương 1242 Xây dựng mối quan hệ (2)
Đây quả là một chuyện khiến người ta buồn rầu." Nghị viên Macht cười khổ, lắc đầu nói: "Tôi và Calvin đều thua đến mức không dám về nhà."
Họ thua mất số tiền khoảng một nửa năm thu nhập mặt ngoài.
Dwayne Dantes có thái dương hoa râm nghe vậy, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc:
"Hai người thua lúc nào vậy?"
Anh lập tức chỉ vào đống đồng chíp đặt trước mình, nói:
"Tôi chỉ vừa khéo bảo vệ được một nghìn bảng mua vào lúc đầu, còn lại đều là của các ngài."
Thượng tá Calvin cùng nghị viên Macht thoáng ngẩn ra, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đều nở nụ cười.
"Là do chúng tôi chơi bài căng thẳng quá, tính sai mất rồi." Calvin gật đầu tán thành.
Klein cười một tiếng, sau đó chuyển đề tài, cũng đi tìm đồ ăn khuya đặt trên bàn trà bên cạnh.
... Trong tòa tháp tròn, một trong hai tòa tháp song sinh của Thành Bạc Trắng.
Dereck Berg được cho gọi vào, gặp Colin Iliad thủ tịch "Nghị sự đoàn sáu người".
"Cậu nói cậu có chuyện xin chỉ bảo?" Colin trên mặt vẫn còn lưu lại khá nhiều vết sẹo cũ, nhìn thiếu niên có dáng người không tính là cao lớn đối diện, điềm đạm hỏi.
Dereck cúi người chào, thản nhiên đáp lại:
"Đúng vậy thưa ngài thủ tịch. Lúc tôi tấn thăng "Linh mục ánh sáng" cần phải thực hiện ở trong bóng tối thuần túy, nhưng một khi tiến vào bóng tối thì sẽ cực kỳ nguy hiểm. Tôi không biết giải quyết vấn đề này như thế nào."
Colin Iliad nghiêm túc lắng nghe, gật đầu nói:
"Cậu cần xác nhận một điểm, là bóng tối thuần túy, hay là bóng tối không có ánh sáng. Hai khái niệm này có sự khác nhau rất lớn."
"Nếu là cái sau, thì cậu xuống hầm giam ở dưới chân tháp tròn này là được. Cậu đã từng ở đó một thời gian rồi, hẳn là biết tôi đang nói gì."
Đối với địa lao dưới chân tháp tròn, Dereck có nỗi sợ hãi rất sâu sắc, bởi vì đó là nơi đầu tiên cậu ta gặp phải "Kẻ báng bổ thần linh" Amon, không những nhìn thấy đội trưởng tiểu đội thăm dò cũ bị dị biến, mà còn bị ký sinh, nếu như không cần thiết thì cậu ta thực sự không muốn nhớ lại.
Lúc này, nhận được lời nhắc nhở của thủ tịch, cậu ta mới chậm rãi điều động ký ức tương ứng ra, phát hiện dưới chân tháp trong này tuy mỗi phòng giam đều phát nến, nhưng một khi đốt cháy hết thì cũng chỉ đành đợi người canh gác đưa cơm và thuốc tới thì mới xin thêm được, mà việc đó thì không nhiều lần, một ngày chỉ có ba lần, khoảng cách giữa các lần cũng rất lâu.
Mà trong hoàn cảnh như vậy, hiện tượng quái vật xông ra, con người tự dưng biến mất chưa bao giờ xảy ra.
Dereck nhớ từng có một thời gian mình trông coi bóng tối không ánh sáng, nhưng không hề gặp phải nguy hiểm gì.
Cậu ta ngẫm nghĩ một hồi, do dự lên tiếng:
"Bóng tối không ánh sáng dưới chân tháp tròn có pha trộn sức mạnh khác?"
Đây chính là loại sức mạnh ngăn lại xu hướng bóng tối làm người ta biến mất và nuôi dưỡng ra quái vật?
Colin Iliad nhìn lên hai thanh kiếm thẳng được treo giao nhau trên tường, khẽ gật đầu, thở dài một tiếng:
"Đúng vậy, cho nên nó được gọi là bóng tối không ánh sáng chứ không phải là bóng tối thuần túy."
Dereck hơi nhíu mày, giống như đang nhớ lại gì đó.
Qua vài giây, cậu ta nói với vẻ không chắc chắn lắm:
"Nếu là thế, bóng tối bên ngoài chân tháp trong cũng không phải là bóng tối thuần túy, trong rất nhiều điển tịch lịch sử có ghi lại, bóng tối trước thời đại Tối Thẫm sẽ không khiến người ta biến mất giống như bốc hơi, cũng không đưa đến quái vật như thai nghén. Bóng tối hiện giờ chắc chắn đã xảy ra dị biến, hoặc là có pha trộn sức mạnh khác, mới trở nên nguy hiểm."
"Không tệ, có thể liên tưởng đến điểm này chứng tỏ cậu đã tiến bộ... Bởi vậy tôi mới hỏi cậu, cần bóng tối thuần túy hay là bóng tối không ánh sáng?" Đôi mắt lam nhạt của Colin toát ra vẻ cảm thán.
Việc này... chẳng lẽ chỉ ở bên ngoài "Nơi thần khí" (Vùng đất bị thần vứt bỏ) mới tồn tại bóng tối thuần túy? Dereck ủ dột một hồi, mới lấy lại tinh thần:
"Ngài thủ tịch, tôi cũng không rõ lắm, tôi cần một thời gian để xác định lại."
Cậu ta tin rằng các thành viên nhiều kinh nghiệm và thực lực mạnh như ngài "Người Treo Ngược", ngài "Thế giới" trong hội Tarot có thể tìm ra được biện pháp ổn thỏa.
Colin Iliad không hỏi thêm nữa, gật đầu nói:
"Đi đi."
"Đến danh sách 5, cho dù phải cần thời gian rất lâu mới trở thành Bán Thần, thì cậu vẫn có cơ hội chấp chưởng vật phong ấn nào đó."
...
Khu Hilston, Backlund, Hugh thay áo jacket màu nâu, đội mũ lưỡi trai, cải trang thành một người đàn ông lùn bình thường.
Cô đã chính thức nhận được lời ủy thác, bắt đầu theo dõi điều tra quý ngài có tên Ernes Boyar kia, mà tham gia nhiệm vụ này với cô còn có vài vị thợ săn tiền thưởng.
Ernes Boyar nâng mũ dạ trên đầu lên, dùng gậy chống chỉ về phía trước, dặn phu xe:
"Tới khu St. George."
Đó là khu vực nằm về phía đông nam Backlund, cách khu đông một con sông Torquack.
Sau khi lên xe ngựa, ngồi vững, Ernes khịt mũi, nhìn ra cửa sổ, đột nhiên hừ một tiếng.
Là một Tử tước Huyết tộc, làm sao anh ta không phát hiện ra đám thợ săn tiền thưởng bản lĩnh kém đang theo dõi mình?
Nhìn Ernes lên xe ngựa rời khỏi, vài vị thợ săn tiền thưởng trốn ở gần đó lập tức nhảy ra. Có người không tiếc khoản phí trả trước, trực tiếp đón một chiếc xe ngựa cho thuê đang chạy ngang qua. Có người ghi nhớ đặc điểm của xe ngựa mục tiêu, định từ đường tắt chật hẹp khuất nẻo vòng ra trước. Có người thì đạp xe đạp đã chuẩn bị từ trước, trong tiếng chuông leng keng, lách qua khe hở giữa đám người và xe ngựa, dễ dàng bám đuôi.
Về mặt này, chỉ có Hugh là ung dung, vẫn ở nguyên tại chỗ như trước, nhìn theo Ernes và các vị đồng nghiệp đi xa.
Phương tiện giao thông xe đạp này hữu dụng hơn mình tưởng tượng, chẳng trách nhiều thợ săn tiền thưởng bớt tiền ra mua một cái, có thể đỡ được tiền ngồi xe ngựa, cũng tiết kiệm được thời gian đi bộ... Nếu thường xuyên nhận được nhiệm vụ theo dõi thế này, thì sẽ tiền tiết kiệm đủ để mua được một chiếc xe đạp mới... Vấn đề duy nhất là, phương tiện giao thông loại này hiện nay có rất ít kiểu dáng, đều là dạng có yên xe cao... Hugh nhìn theo mà không khỏi dao động trong lòng.
Lúc này, một chiếc xe ngựa công cộng có đường ray từ ngã tư đường chạy qua, dừng trước mặt cô.
Chỗ Hugh đứng vừa vặn là một trạm dừng.
Liếc mắt nhìn lên thùng xe hai tầng trên đường ray sắt thép, Hugh lấy ra một đồng một penny, đi tới, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Chiếc xe ngựa hai tầng công cộng loại này có thể chở tổng cộng gần năm mươi người, lúc này trên xe không đông lắm, khiến Hugh có thể dễ dàng quan sát cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Nhưng cô không phải đang thưởng thức phong cảnh, mà trong đầu đang nhanh chóng phác họa ra dáng vẻ cụ thể của mục tiêu:
Tóc nâu, mắt đỏ tươi, hình dáng đường nét khá sâu, mũi cao có phần kỳ dị, trong tay cầm một quyển sách tranh.
Dùng cảm ứng siêu phàm của "Quan trị an" ở phương diện này, và khoảng cách giữa hai bên không hề bị kéo xa ra, Hugh mơ hồ nắm đợc vị trí hiện giờ và phương hướng dự định của mục tiêu,
Cho nên, cô rất bình tĩnh, thậm chí còn đối diện với cửa kính thủy tinh, tháo mũ lưỡi trai xuống, vuốt lại mái tóc vàng khô cứng và bướng bỉnh.
Không biết qua bao nhiêu điểm dừng, sau một lần tạm dừng nữa của xe ngựa công cộng, Hugh đột nhiên đứng dậy, đi xuống.