← Quay lại trang sách

Chương 1250 Chương nhạc số 3 (1)

Cũng phải... Audrey tự làm mặt quỷ với mình trong lòng, nhanh chóng đi vào phòng nghỉ, thay quần áo thuộc về mình, cũng dùng năng lực thao túng lửa "Nói dối" để thiêu hủy bộ đồ ngụy trang trước đó.

Quay về văn phòng, ngồi xuống vị trí thuộc về mình, cô đã hoàn toàn thả lỏng, đan hai tay lại, khẽ đặt lên miệng.

Thẳng thắn mà nói, cô vẫn rất hồi hộp, nhưng trước và sau khi hành động, cô đều "Trấn an" mình, nên không để lộ điều gì.

Hiện giờ hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy rất thú vị, hơn nữa cũng đã thương lượng xong sẽ bồi thường cho những người chịu ảnh hưởng như thế nào rồi... Audrey, làm không tệ! Trên mặt cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh, nụ cười dần dần hiện rõ, tỏa nắng.

Trải qua chuyện này, cô phát hiện ma dược "Nhà thôi miên" lại tiêu hóa được khá nhiều, hơn nữa cũng xác định được một việc, đó chính là vật phẩm thần kỳ "Bàn tay đáng sợ" này tự có năng lực "Hối lộ - mê hoặc", phối hợp hoàn hảo với "Thôi miên" của cô!

Ồ, còn biết Ngài "Ánh trăng" tên là Emlyn White... Anh ấy cũng không định giấu diếm, bởi vì chắc chắn phải nói cho mình biết, nếu không thì không thể đạt được mục đích... Ừm, hoặc là cho biết tên giáo đường kia cũng được, nhưng làm thế sẽ bại lộ thân phận của anh ấy... Mình vẫn còn chút căng thẳng, thời điểm thôi miên quá cứng nhắc, không ngờ lại dùng câu nói quá trực tiếp như "thôi miên tầng thứ nhất"... Audrey "Trấn an" cảm xúc hơi kích động của bản thân, nghiêm túc xem xét lại toàn bộ quá trình hành động ngày hôm nay, hi vọng từ đó rút ra được kinh nghiệm và bài học.

Keng! Keng!

Chuông báo giờ đúng ở giáo đường St. Samuel vang lên, thông báo đã đến hai giờ chiều.

Trong "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" số 22 phố Phelps, sau khi vài vị nhân viên công tác nghe thấy tiếng chuông, cả người hơi run lên, rồi lại tiếp tục làm việc của mình như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Keng! Keng!

Trong tiếng chuông của giáo đường, Klein một lần nữa biến trở về dàng về Dwayne Dantes, đi ra ban công lớn số 160 phố Berklund, xem xét tình huống ở nhà Macht phía xa xa.

Lúc này, một chiếc xe ngựa đi ngang qua cửa phủ của anh, chạy đến một đầu khsac của con đường.

Đột nhiên, linh cảm trực giác của Klein có dao động, trong đầu hiện ra hình ảnh:

Một con chuột màu xám đang nằm trên cửa sổ xe ngựa, thản nhiên nhìn phong cảnh trên đường.

Con chuột màu xám... Klein hơi nhướng mày, không chút do dự quay đầu trở về căn phòng nửa mở, một mạch ra khỏi nơi này, đi đến phòng ngủ chính, tiến vào phòng tắm.

Trong toàn bộ quá trình này, anh không vội vã cũng không chậm chạp, hệt như hành động đã xảy ra nhiều lần, lặp đi lặp lại mỗi ngày.

Khóa trái cửa phòng tắm xong, Klein lập tức đi nghịch bốn bước, xuyên qua sương mù xám đầy những lời vô nghĩa và những tiếng gào thét, ngồi xuống chiếc ghế cao thuộc về "Kẻ Khờ".

Trước đó, anh đã để người hầu nam cạnh người Enyuni đứng ngoài hành lang thấp giọng cầu nguyện "Hải thần" Cavitewa.

Klein dùng điểm sáng tương ứng, vẫy tay để "Quyền trượng Hải Thần" bay đến, sau đó anh mở rộng tầm nhìn ra ngoài, tập trung vào chiếc xe ngựa đang chạy về phía phủ của nghị viên Macht, cũng chính là số 39 phố Berklund kia.

Mà lần này, vị đang tựa vào cửa sổ thủy tinh, thản nhiên thưởng thức phong cảnh trên đường không phải là con chuột màu xám, mà là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo khoác gió màu đen, đội mũ dạ tơ lụa.

Hắn có tóc đen mắt đen, gương mặt gầy gò, trán cao rộng, đeo một chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh, trên miệng mang ý cười như có như không, chính là "Kẻ báng bổ thần linh", "Thiên sứ thời gian", con của tạo vật chủ, Amon!

Tuy Klein đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng tinh thần vẫn thoáng căng thẳng, sinh ra cảm giác lạnh lẽo khắp người.

Amon rõ ràng đang dùng dáng vẻ vốn có để xuất hiện, nhưng hắn đánh cắp vận mệnh của Bán Thần chuột, trong mắt mọi người chính là con chuột màu xám, không ai nghi ngờ.

Điều này có chỗ tương tự với người anh em của hắn, "Thiên sứ không tưởng" Adam, đều khiến người ta càng nghĩ càng cảm thấy khủng khiếp, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau!

Nếu không có sương mù xám, nếu không phải đã tiến thêm một bước trong việc nắm giữ nơi này, thì mình cũng không phát hiện ra được... Klein nửa cảm thấy may mắn nửa kinh hãi, mở rộng "tầm nhìn" ra ngoài, tìm kiếm các phân thân của Amon.

So với mối nối vận mệnh, thì dấu vết "Ký sinh" tương đối rõ ràng hơn.

Nhưng, lần này Klein không phát hiện ra gì cả.

Bất kể là hành khách khác trong xe, hay là xe ngựa đang kéo xe, hoặc là cây cối và không khí xung quanh, đều không bị "Ký sinh"!

Điều này không giống lắm với những gì mà Leonard và ông cụ kia từng nói... Một Amon xuất hiện, không phải sẽ có nhiều Amon đi theo sao? Hắn biết rõ mình đã bị "Ngụy pháp sư" của Giáo hội Đêm Tối phát hiện, nghi ngờ phố Berklund đang nằm trong trạng thái bị theo dõi, cho nên chỉ phái một phân thân đến đây, điều tra tình huống? Klein nhíu mày như có điều suy đoán, chuyện phát triển đến nước này, anh không nghĩ ra được nên dùng biện pháp nào để xử lý.

Đương nhiên, anh nhớ Pares Zoroaster từng nói, chỉ cần có thể giải quyết một phân thân của Amon thì ông ấy có thể thanh trừ toàn bộ Amon ở Backlund. Mà hiện giờ, phố Berklund chỉ có một Amon, chính là một cơ tốt để ra tay!

Để nghe ý kiến của vị Thiên sứ chuyên nghiệp này trước xem sao... Klein lập tức cụ thể hóa ra "Thế giới" Hermann Sparrow ở phía dưới cùng bàn dài đồng xanh, để hắn cung kính thành khẩn cầu nguyện:

"Ngài "Kẻ Khờ" vĩ đại, xin hãy chuyển lời đến Leonard Mitchell, nói Amon xuất hiện ở số 39 phố Berklund, nhưng chỉ có một..."

Cùng lúc Hermann Sparrow cầu nguyện, Klein vẫn không hề lơ là việc theo dõi cỗ xe ngựa kia, thấy Herrell mặc váy dài màu nhạt bước xuống khỏi xe, đi vào cửa sảnh nhà mình.

Amon mặc áo gió màu đen, đeo kính độc nhãn thản nhiên đi theo sau cô, không hề giấu diếm chút nào, nhưng đám người hầu nam hầu nữ không hề phát hiện ra, giống như đằng sau tiểu thư Herrell chỉ tồn tại không khí, hoặc là không có sinh vật nào quá rõ ràng.

Tình cờ có một hầu gái nhìn xuống đất, bị dọa giật mình, sắp hét lên một tiếng, nhưng miệng vừa mở ra lại quên mất mình muốn làm gì.

Xuyên qua cửa sảnh, đi vào cầu thang, Amon hơi đẩy chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh kia, rồi đút hai tay vào túi áo.

Từng con sâu nhỏ trong suốt có đốt từ người hắn chui ra, chạy về bốn phương tám hướng, lập tức biến mất.

Klein chấp chưởng "Quyền trượng Hải Thần" nhìn thấy cảnh ấy, da dầu chợt tê dại, nhớ tới hình dung của Pares Zoroaster về năng lực "Ký sinh" của Amon:

Lây nhiễm như bệnh dịch!

...

Gần đây tâm trạng của Herrell rất tốt, bởi vì thầy của cô ta không những không bị nổi điên, mà tất cả những gì làm trước đó đều chỉ là thử thách, mà cô ta đã vượt qua được bài thử thách đó.

Điều này khiến cô lấy được rất nhiều kiến thức cơ bản về thế giới siêu phàm, biết rõ bản chất của ma dược, nắm giữ cách tiêu hóa chúng và nhận được cơ hội tấn thăng thành "Học giả giải bí mật".

Hiện giờ cô ta đã là một người phi phàm danh sách 7!

Thì ra thế giới còn có một phương diện kỳ diệu như thế... Không biết khi nào mình mới có thể trở thành sự tồn tại nửa thần nửa người, chân chính thoát khỏi tầng lớp người bình thường... Herrell nhìn đồng hồ treo trên tường, sờ sờ cái bụng lép kẹp, quyết định bảo mẹ tổ chức buổi trà chiều sớm hơn, dù sao cũng không có khách.

Giữa trưa cô ta lấy cớ ra ngoài ăn cơm, chỉ là để đi cùng thầy, cũng tìm cơ hội sắm vai, thực tế chưa ăn uống gì.

Nghĩ đến đây, cô ta nhìn thầy mình trên đệm lông, thấy con chuột xám đang giơ chân trước, ấn vào hốc mắt bên phải.

"Thầy muốn đồ ăn gì à?" Herrell hỏi đầy sự kính trọng.

Con chuột kia bỏ chân trước xuống, chậm rãi đáp:

"Không cần."