← Quay lại trang sách

Chương 1249 Nhạc dạo

Mùi vị khá đậm, nhưng cũng không tệ lắm..." Trong buồng riêng cách vách Bá tước Mistral, Klein đang đeo một gương mặt vô cùng bình thường đang thưởng thức cũng như đánh giá món ăn đậm chất Civilas - tiết canh lòng dê.

Tuy hành động trừng phạt lần này là do các thành viên hội Tarot thử hợp tác với nhau, không cần "Thế giới", thậm chí là ngài "Kẻ Khờ" nhúng tay, nhưng Klein cân nhắc đến việc tiểu thư "Chính Nghĩa" và "Ánh trăng" Emlyn hoặc là không có kinh nghiệm tương tự, hoặc là kinh nghiệm không đủ, vẫn nên lặng lẽ đến gần, để làm lớp bảo đảm cuối cùng.

Lúc trước anh để bí ngẫu cầu nguyện "Kẻ Khờ" ở bên cạnh bàn ăn, còn mình thì tiến vào phòng tắm của buồng riêng, đi vào phía trên sương mù xám, mượn điểm sáng tương ứng, cho tầm nhìn khuếch đại ra khắp toàn bộ quảng trường và khu vực xung quanh.

Cùng lúc đó, anh vẫn luôn cầm "Quyền trượng Hải Thần", định một khi phát hiện ra vấn đề, sẽ lập tức giáng tia chớp xuống để ngăn cản.

Nhưng, cuối cùng anh không làm gì cả, mọi chuyện tiến triển thuận lợi hơn cả dự đoán của anh:

"Sao" Leonard có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì không cần phải nói, tiểu thư "Chính Nghĩa" lần đầu tham dự chuyện này nhưng lại thể hiện vượt quá tưởng tượng của anh, không hề có dấu hiệu căng thẳng hay bối rối nào!

Cũng phải, một người danh sách 6 con đường "Người quan sát", chắc chắn khống chế cảm xúc bản thân tốt hơn phần lớn người danh sách thấp trong các con đường khác, cho dù thực sự có gì bất an, trước khi bắt đầu hành động, cũng có thể dựa vào năng lực phi phàm để giải quyết... Klein khẽ gật đầu không dễ nhận ra, tiếp tục thưởng thức các món ngon khác.

Ngoài cửa sổ, trên quảng trường thánh Hillland, tiếng ống sáo, tiếng đàn violon, tiếng đàn accordeon, tiếng đàn thất huyền cầm hoặc lần lượt thay đổi hoặc đan xen chồng lên nhau, du dương êm ái, văng vẳng lan ra.

...

Trên quảng trường thánh Hilllandm một chiếc xe ngựa thuê từ bên rìa thong thả đi vòng qua.

Leonard Mitchell đang định quay về bờ bắc cầu Backlund, liếc mắt nhìn đám chim bồ câu ở giữa quảng trường, bỗng đè thấp giọng nói:

"Ông cụ, ông cảm thấy hành động lần này cuối cùng có thê thành công không?"

Anh ta kéo Ernes Boyar vào trong giấc mơ, sau đó lật "Bút ký lữ hành Lemano", kích hoạt "Cái ôm của Thiên sứ", vừa ngồi xe ngựa, vừa rồi khỏi hiện trường, cũng không rõ sự tình tiếp theo có phát triển thuận lợi hay không.

Pares Zoroaster trong đầu anh ta tức giận đáp lại:

"Ở đầu kỷ đệ tứ, có một câu ngạn ngữ thế này: "Hãy tin vào uy lực của thần linh"."

Ý là, nếu chuyện này đã được ngài "Kẻ Khờ" ngầm đồng ý, thì chắc chắn là sẽ thành công sao? Nhưng mà ông cụ không hiểu biết nhiều về hội Tarot này, phần lớn thời gian Ngài "Kẻ Khờ" chỉ chứng kiến, không có cái gọi là ngầm đồng ý... Leonard lẩm bẩm hai câu trong lòng, chuyển đề tài:

"Câu ngạn ngữ này sao cứ cảm thấy vẫn chưa nói hết vậy?"

Anh ta vẫn chưa nói tình hình cụ thể trong hội Tarot cho Pares Zoroaster biết, chỉ tả đại khái, cũng thuật lại việc Ngài "Kẻ Khờ" đồng ý.

Pares bật cười một tiếng:

"Đúng vậy, vẫn còn nửa câu sau, "đừng tin vào sự nhân từ của họ"."

Tin tưởng uy lực của thần linh, đừng tin vào sự nhân từ của họ... Leonard lặng lẽ lặp lại vài lần, cúi đầu nhìn quyển bút ký có bìa cứng màu xanh đồng trong tay.

Anh ta lập tức nói nhỏ với vẻ cảm khái:

"Thứ này thật sự có thể so với vật phong ấn cấp "1", hơn nữa biện pháp hóa giải hiệu quả xấu rất đơn giản."

Trước khi thực hiện hành động lần này, suy xét đến việc lĩnh vực "Ánh trăng" cũng có một phần quyền lực Đêm Tối, người phi phàm con đường này đến một cấp bậc nào đó sẽ sinh ra năng lực chống đỡ lại sự ảnh hưởng từ ác mộng khá mạnh, Leonard vốn định trực tiếp mượn "Thế giới" Klein Moretti "Mấp máy đói khát" để dùng, nhưng trong buổi bàn bạc sau, tiểu thư "Ma thuật sư" đã đề cập đến đặc điểm của quyển "Bút ký lữ hành Lemano" này, khiến anh ta có sự lựa chọn tốt hơn.

Vì thế, anh ta vốn phụ trách việc sử dụng "Cái ôm của Thiên sứ", đã mượn "Mấp máy đói khát" ba tiếng, ghi lại vài loại năng lực phi phàm hữu dụng, bao gồm "Hối lộ - suy yếu".

"Đây là thứ của gia tộc Abraham." Pares Zoroaster nói với vẻ hơi chút cảm thán.

Leonard đã sớm biết, khẽ gật đầu, hỏi:

"Ông cụ, vật phẩm thần kỳ mà tôi nhắc đến lúc trước, ông có cách nào giảm bớt hoặc khống chế ảnh hưởng xấu không?"

"Thứ đó có thể gọi là vật phẩm thần kỳ sao? Nó là thứ phải phong ấn!" Pares đầu tiên dạy dỗ Leonard một câu, tiếp đó mơi snosi: "Không phải cậu nói có đặc tính còn sống sao? Vậy thì khá là dễ giải quyết."

Leonard thả lỏng, một lần nữa chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, thưởng thức giáo đường lớn thánh Hillland có phần lớn đặc điểm rất giống nhà xưởng.

...

Trước cửa "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen", phố Phelps ở khu bắc, chỗ giáo đường St. Samuel.

Audrey đã thay quần áo giống một cô gái bình thường, bước xuống xe ngựa.

Cô đã cởi quần áo ngụy trang thành đứa trẻ bán báo ở trong phòng khách sạn đặt trước, mà người đặt phòng kia là Emlyn, không liên quan đến cô.

Lúc này, ở cửa "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" có mấy người đang qua lại, Audrey không hề e dè, đi thẳng tới đó.

Không ai liếc nhìn cô, hệt như cô đang sống ở một thế giới khác.

Audrey nhẹ bước đi ngang qua đại sảnh, lên tầng hai, đi về phía văn phòng làm việc thuộc về mình, mà những người gặp cô dọc đường đều dường như đang cùng chơi với cô một trò chơi, giả vờ không phát hiện ra bóng dáng cô, không hề kinh ngạc một cô gái xa lạ tới đây làm gì.

Cửa văn phòng, Audrey đang muốn mở cửa đi vào, bỗng nghe thấy bên trong có một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Tiểu thư Audrey, đây là tổng số tiền quyên góp mà tuần này cô nhận được..."

Khóe miệng Audrey không nhịn được hơi nhếc lên, khẽ đẩy cửa chỉ khép hờ, đi vào bên trong.

Trong văn phòng, một nhân viên công tác đang cầm một tập văn kiện, đưa ra cho vị ở đằng sau bàn kia xem.

Phía sau bàn là một con chó lông vàng, trên cổ đeo một đôi kính mắt viền vàng.

Nó ngồi trên ghế thuộc về người quản lý, tùy ý lật văn kiện, nói với nhân viên công tác:

"Không vấn đề gì."

Nhân viên công tác lập tức thu lại văn kiện, cười nói với con chó lông vàng:

Vậy tôi ra ngoài đây, thưa tiểu thư Audrey."

Audrey ở đằng sau cô nhân viên nhịn cười, đi đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, yên tĩnh nhìn cô ấy rời đi, không quấy rầy con chó lông vàng đọc văn kiện khác.

Susie nghiêm túc đọc các loại tư liệu, sợ mình sắm vai có vấn đề, ảnh hưởng đến việc của Audrey.

Qua một hồi, nó bỗng nhiên nghi ngờ liếc nhìn xung quanh một cái:

"Audrey, có phải cô đã trở lại rồi không?"

"Sao mày phát hiện ra được?" Audrey đứng dậy khỏi sô pha, xuất hiện trong mắt Susie.

Lần hành động này, cô đã trao đổi riêng với Susie một lần, để nó thay thế mình làm việc ở "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen". Sau đó dẫn theo con chó lông vàng này, theo thứ tự thôi miên các nhân viên công tác sẽ tiếp xúc với mình trong ngày hôm nay, khiến họ coi Susie là Audrey.

Về phần người đến thăm có thể xuất hiện, cô đã nói với nhân viên công tác, buổi chiều mới tiếp khách.

Mà tín hiệu giải trừ thôi miên lần này là, tiếng chuông điểm hai giờ chiều của giáo đường.

Sau khi thấy Audrey, Susie nhảy xuống khỏi ghế, bất đắc dĩ nói:

"Sắp tới hai giờ rồi."