Chương 1260 Phí cố vấn (2)
Ánh trăng" Emlyn nhìn quanh một vòng, không thấy ai phản đối, liền gật đầu:
"Được."
Về phần chiếc ví da thủ công kia, "Thẩm Phán" Hugh ném nó lại giữa bàn, trả lại cho ngài "Ánh trăng", để anh ta tự xử lý.
Có Hugh đi đầu, "Ma thuật sư" Furth cũng theo đó lên tiếng:
"Tôi chỉ cho mượn "Bút ký lữ hành Lemano", không đảm nhiệm việc mạo hiểm, tôi lấy, "Người giấy ánh trăng" kia đi..."
So với vật phẩm thần kỳ thì vật phi phàm có tính duy nhất này có giá trị khá thấp.
Nhưng đối với bản thân "Ma thuật sư" mà nói, cho dù cô có tư cách chọn vật phẩm thần kỳ thì cũng sẽ không làm vậy, bởi vì nếu thực sự cần loại năng lực của vật phẩm thần kỳ nào đó, cô chỉ cần bỏ tiền ra nhờ thành viên tương ứng "ghi lại" là được, mà loại vật phẩm có tính duy nhất như "Người giấy ánh trăng" có thể thay thế mình nhận một lần vết thương trí mạng và tinh thần đâm thủng lại không thể nào "ghi lại" được, với một người nhát gan sợ chết mà nói, thứ này là lựa chọn hàng đầu.
Nói xong, cô đợi một hồi, thấy không có ai phản đối, mới lấy "Người giấy ánh trăng" đến trước mặt mình.
Emlyn lập tức chuyển ánh mắt về phía tiểu thư "Chính Nghĩa", "Sao" Leonard cũng chìa tay ra, cười nói:
"Ưu tiên phụ nữ."
"Chính nghĩa" Audrey không từ chối, quét mắt nhìn số vật phẩm trên bàn, chỉ vào chiếc ghim cài cổ áo kim cương, khẽ cười nói:
"Tôi chọn nó."
Vừa rồi cô có nghe ngài "Ánh trăng" đề cập qua, biết cái này tên là "Khắc tinh của rượu", có thể khiến người đeo giữ được tinh lực dồi dào và tư duy tỉnh táo, kháng cự lại sự ảnh hưởng đến tâm trí một cách hữu hiệu.
Cũng may trước đó để đảm bảo, đã dùng "Hối lộ - mê hoặc", hơn nữa Ernes mới từ trong mơ tỉnh lại, còn trong trạng thái bán hôn mê, nếu không chưa chắc đã thôi miên được anh ta... Vật phẩm này cũng có chỗ hữu dụng đối với mình, ít nhất là khi đối mặt với thành viên cấp bậc cao trong Hội Tâm lý luyện kim, đã có thêm một tầng bảo vệ... Bình thường có thể không đeo, không cần lo đến hiệu quả xấu... Audrey cảm thấy may mắn và khá hài lòng, thu lại ánh mắt đang nhìn chiếc ghim cài cổ áo bằng kim cương kia.
Sau khi cô chọn xong, "Ánh trăng" Emlyn không cho "Sao" Leonard cơ hội lên tiếng, nói luôn:
""Dải lụa ánh trăng" này thuộc về anh."
Theo anh ta thấy, "Dải lụa ánh trăng" có giá trị hơn năm nghìn bảng, chắc chắn là tốt hơn ba nghìn bảng tiền mặt rồi.
Thật ra mình muốn lấy ba nghìn bảng tiền mặt hơn... Tiếp theo mình muốn mua ba toong "Hải ngôn", sau khi Klein giảm giá thì còn 10.000 bảng... Tốn khoản này, thì mình chỉ còn thừa lại 650 bảng tiền tiết kiệm... Leonard cũng không từ chối, gật đầu nói:
"Được."
"Ánh trăng" Emlyn chia chiến lợi phẩm xong, cầm 3.000 bảng tiền mặt còn lại, lấy ra một phần đẩy đến bên cạnh:
"Ngài "Người Treo Ngược", đây là thù lao của anh, 1.000 bảng."
"Phải nói là phí cố vấn." Không có ngài "Kẻ Khờ" ở đây, "Ma thuật sư" Furth cũng thoải mái hơn nhiều.
"Người Treo Ngược" Arges không khách sáo, khẽ gật đầu, giơ tay đặt lên xấp tiền mặt nọ.
"Phí bồi thường cho phu xe cũng do tôi trả." Emlyn nhìn quanh một vòng, tâm trạng không tệ.
...
Mười một giờ tối thứ tư, ở cửa vào bờ nam cầu lớn Backlund.
Một bóng người nhanh chóng phác họa ra trong bóng đêm thâm trầm, một tay giữ mũ dạ, một tay cởi cúc áo của âu phục.
Hắn tóc đen mắt nâu, đường nét rõ ràng, vẻ mặt lạnh lùng, chính là nhà mạo hiểm mạnh nhất, Hermann Sparrow.
Trong bóng đêm nặng nề, phía trên cầu lớn Backlund là một mảng tối om.
Klein vừa "Truyền tống" tới đây, còn chưa kịp quan sát mọi nơi, đã thấy từng sợi dây leo đậu hà lan màu xanh lục từ trên trời rơi xuống, hệt như một cơn mưa bao phủ lấy khu vực xung quanh.
Chúng đan xen, quấn bện lấy nhau, nhanh chóng tạo ra một cánh rừng rậm, tầng tầng lớp lớp vươn lên trên, không nhìn thấy tận cùng.
Klein bỏ bàn tay phải đang giữ mũ dạ ra, quen lối men theo con đường được tết bằng những nhánh dây đậu đi lên phía trên.
Không lâu sau, anh nhìn thấy chiếc xích đu thiên nhiên được tạo ra từ thực vật màu xanh, cũng thấy cả "Nữ vương thần bí" Bernarde đang đứng bên cạnh xích đu.
Cô con gái cả của Đại đế Russell để một mái tóc dài màu nâu, mặc áo sơ mi phụ nữ cài nơ hình đóa hoa bằng đăng ten, phối với một chiếc váy màu xám dài qua gối và một đôi bốt da dài, đội chiếc mũ mềm có mạng che bằng voan đen.
"Sự trưởng thành của anh nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của tôi." Trong đôi mắt xanh thẳm giấu sau mảnh voan đen của Bernarde phản chiếu ra bóng dáng Hermann Sparrow.
Vẻ mặt Klein không hề thay đổi, anh đáp lại:
"Ca ngợi ngài "Kẻ Khờ"."
Lúc nói câu này, anh cũng lẩm bẩm một câu trong lòng:
Đây gọi là không ngừng cố gắng, nhờ người không bằng nhờ mình!
"Nữ vương thần bí" khẽ gật đầu, nói bằng giọng ôn hòa nhưng không mang theo cảm xúc:
"Tôi đã rõ vì sao anh muốn gặp tôi."
Không đợi Klein mở miệng, cô thoáng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn xích đu bằng nhánh cây bên cạnh, dùng ngữ điệu như hồ nước êm ả đang ẩn chứa vô số mạch nước ngầm:
"Tôi cảm thấy, ông ấy vẫn chưa thật sự, hoàn toàn ngã xuống."
... Có nghĩa là cô cảm thấy Đại đế Russell chưa hoàn toàn chết đi? Vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, còn có cơ hội trở về? Klein không ngờ vừa bắt đầu đã nghe thấy câu nói thẳng thắn và đầy tính bùng nổ như thế. Tuy anh dễ dàng khống chế được biểu cảm, nhưng nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Đồng thời, anh chú ý thấy Bernarde dùng "ông ấy", chứ không phải là "người" để hình dung Đại đế Russell. Bất kể là hiện giờ hai người đang đối thoại bằng tiếng Fossack cổ, hay là tiếng Ruen, tiếng Intis hằng ngày, thì đó đều là hai từ hoàn toàn khác nhau.
Điều này chứng tỏ, trong lòng "Nữ vương thần bí", Đại đế Russell không phải là Thiên sứ, mà là cha... Klein ổn định lại tâm trạng, cân nhắc hỏi:
"Vì sao lại cảm thấy như vậy?"
Bernarde thu lại ánh mắt đang nhìn xích đu, giọng nói vẫn dịu dàng như trước:
"Giai đoạn cuối đời ông ấy, tuy rất điên cuồng, rất cấp tiến, nhưng không có việc nào là không được sắp xếp bố trí ổn thỏa. Tôi tin rằng chắc chắn ông ấy cũng đã chuẩn bị một chút cho mình."
"Anh hẳn cũng biết, lúc tuổi già ông ấy định vượt qua con đường, tiến công vào thần tọa "Hoàng đế đen" đang để trống, mà muốn làm thế thì cần phải xây dựng lăng tẩm bí mật theo kiểu chín tòa Kim Tự Tháp.
"Sau khi ông ấy bỏ mạng ở cung White Maple, Giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng và Giáo hội Hơi Nước đã hợp sức tìm ra tám lăng tẩm giống vậy, nhưng tòa cuối cùng thì không sao tìm ra được, không ai rõ rốt cuộc nó được giấu ở đâu."
"Nếu ông ấy đã trở thành "Hoàng đế đen", thì khẳng định ông ấy có thể thức tỉnh quay về từ tòa lăng tẩm này, còn nếu thất bại, tôi nghĩ, có lẽ có khả năng mượn nó để hồi sinh..."
Bernarde càng nói càng khẽ, đến cuối cùng, giọng nói chập chờn khó mà nghe rõ.
Cô cũng không có nhiều lòng tin đến thế... Mà giống sự hi vọng và chờ mong hơn... Klein nghe vậy, không khỏi thổn thức.
Đột nhiên, anh nhớ tới lời "Vua năm biển" Nast từng nói:
Đại đế Russell thích đứng ở trước một cánh cửa sổ sát đất nào đó, nhìn về phía tây xa xa.
Mà từ trong nhật ký Russell, Klein biết ông ấy phát hiện ra cửa vào vực sâu trong Biển sương mù phía tây Intis, tìm ra được một hòn đảo nguyên thủy, cũng cho rằng nơi đó tràn đầy sự kỳ dị, đáng để thăm dò.
Chẳng lẽ... Đại đế Russell đã xây tòa lăng tẩm bí mật cuối cùng ở trong vực sâu, hoặc là trên hòn đảo nguyên thủy kia? Klein suy tư một hồi, khóe miệng hơi nhếch lên, nói:
"Dường như cô rất am hiểu về con đường "Hoàng đế đen"?"