← Quay lại trang sách

Chương 1265 Sự trưởng thành của mỗi người (2)

Đợi đến khi cha sứ Utravsky dường như lại cao lớn thêm một chút thực hiện xong buổi giảng đạo sớm, Emlyn mới ngừng tay, trách móc một câu:

"Vì sao lại thả Ernes về?"

"Anh ta chỉ đề nghị làm tình nguyện viên một tháng." Đối với câu hỏi mà gần đây cứ thỉnh thoảng Emlyn lại hỏi một lần, cha sứ Utravsky không cảm thấy phiền chán, thậm chí còn có chút kiên nhẫn trả lời.

Nghĩ lại những gì mình gặp phải, Emlyn nhất thời cảm thấy bất công, không nhịn được lẩm bẩm trong lòng:

"Anh ta bị bắt làm tình nguyện viên, không phải chủ động làm tình nguyện viên, không thể để anh ta tự mình định ra kỳ hạn được, ít nhất là phải nửa năm!"

Cha sứ Utravsky mỉm cười đáp lại:

"Anh ta làm cũng khá tốt, trong tháng đó luôn chăm chỉ cố gắng làm việc, dẫn đường cho tín đồ, chép thánh điển. Ta có thể cảm nhận được rõ ràng anh ta đã nhận thức được sinh mệnh rất đáng quý, cũng gặt hái được những điều đáng mừng."

Cơ thịt trên mặt Emlyn giật giật:

"Anh ta cũng, không, anh ta sắp trở thành tín đồ của "Đại Địa Mẫu Thần"?"

"Không, ta cũng không định bắt anh ta phải đổi tín ngưỡng." Cha sứ Utravsky ôn hòa nói: "Ta chỉ để anh ta biết rõ về giáo lí của Mẫu Thần, cảm nhận từng chút về sinh mệnh, hi vọng sau này khi anh ta cảm thấy mờ mịt, thì có thể nhớ tới chốn về của tâm linh, cái ôm của mẹ."

Emlyn mấp máy môi, song cuối cùng cũng không lên tiếp, cúi thấp đầu, tiếp tục lau chùi.

...

Trong một căn nhà nào đó ở khu JoWod.

Furth ngồi trên ghế cao, nhìn chai thủy tinh rỗng trên mặt bàn trước mặt với ánh mắt mơ màng.

Lúc trước cuối cùng cô cũng tiêu hóa xong ma dược "Nhà chiêm tinh", hôm nay nhờ sự trông nom của Hugh, dùng não của Assman và vật nguyền rủa của oán linh xa xưa điều phối thành ma dược "Quan ký lục", cố lấy dũng khí uống vào bụng.

Giờ phút này, cô cảm thấy đầu óc mình đang nhanh chóng phình ra, những nếp nhăn màu xám đang điên cuồng tăng lên, mà cơ thể dần hư hóa, phân giải thành từng tế bào.

Những tế bào này mang theo quầng sáng, giống như hợp thành một "cánh cửa" quay xung quanh đầu óc.

Trong lúc mơ hồ, Furth nghe thấy những lời vô nghĩa quen thuộc, nhưng nó như ẩn như hiện, cực kỳ mơ hồ, không thể nào nhận ra được từng từ cụ thể, đối với một người có kinh nghiệm phong phú như cô thì không tạo thành ảnh hưởng gì.

Không biết qua bao lâu, Furth rốt cuộc tìm lại sự khống chế đầu óc và tế bào, cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể.

Gần như cùng lúc đó, một lượng lớn tri thứ vang vọng trong đầu cô, khiến cô biết rõ cách sử dụng năng lực "Quan ký lục":

"Đầu óc" dị biến sẽ tái hiện lại năng lực phi phàm mà mục tiêu sử dụng, sau đó dùng một phần tế bào hoạt hóa tạo thành ký hiệu, hoa văn và biểu trưng tương ứng, hoàn thành việc lưu trữ.

Đây là "tôi đi đến, tôi nhìn thấy, tôi ghi lại", dùng tinh thần làm bút, lấy linh thể làm giấy!

Trước mắt chỉ có thể ghi lại một phải năng lực phi phàm có ảnh hưởng thần tính, đối phương có danh sách càng cao, thì xác suất thất bại của mình cũng càng cao, cho dù là danh sách 4, mấy chục lần cũng chưa chắc đã thành công một lần... Năng lực phi phàm danh sách 6 và danh sách 5 có thể ghi lại tám loại, hiệu quả được một nửa bản gốc, danh sách 7 đến danh sách 9 có thể ghi lại hai mươi loại, hiệu quả gần như bản gốc... Đợi cho ma dược tiêu hóa thêm một bước, các phương diện còn có thể tăng tên... Furth kết hợp tri thức này với cảm thụ của bản thân, thầm lẩm bẩm vài câu.

Năng lực này thoạt nhìn có tác dụng lặp lại "Bút ký lữ hành Lemano", nhưng Furth cảm thấy không ai lại chê nhiều năng lực phi phàm, hơn nữa hai bên cũng bù đắp thiếu hụt cho nhau. Dù sao cô cũng có thể đem "Bút ký lữ hành Lemano" cho các thành viên hội Tarot thuê, dùng năng lực phi phàm làm phí thuê, nhưng không thể đem mình ra cho thuê được.

"Đến danh sách 6, "Học đồ" mới tính là có đủ năng lực chiến đấu!" Furth thu lại suy nghĩ, nghiêng đầu cảm khái với Hugh bên cạnh một câu.

Cô lập tức cầm lấy giấy bút đang đặt ở một bên khác của chiếc bàn, bắt đầu "soàn soạt" viết thư:

"Thầy kính mến!"

"Thật vui mừng khi báo cho thầy biết, cuối cùng con đã trở thành "Quan ký lục" rồi, chỉ còn cách giấc mơ "Lữ hành" một bước nữa thôi..."

Furth viết được vài câu, khóe mắt liếc thấy Hugh đứng lên, đi ra cửa, vội vàng gọi đối phương lại:

"Ơ, không đi tìm nhà hàng nào đó ngon ngon để chúc mừng chút sao?"

Hugh nghiêm túc đáp lại:

"Tớ còn ủy thác phải làm, tớ cũng sắp đủ cống hiến để đổi phối phương "Thẩm phán" rồi."

"... Được rồi." Furth nhún vai.

Ra khỏi cửa, Hugh tháo xích, ngồi lên một chiếc xe đạp thiết kế dành riêng cho thiếu niên, đạp tới khu Hilston.

Trong tin tức cô nhận được trước đó, Tử tước Stratford đã đặt bữa trưa ở một nhà hàng xa hoa nào đó.

Sau khi đến nhà hàng, Hugh khóa xe đạp vào một cột đèn đường khí ga, tìm một góc để ẩn nấp, quan sát người đến kẻ đi.

Không biết qua bao lâu, trong màn sương mù loãng đang tràn ngập không khí, một chiếc xe ngựa chạy lại đây, bên trên khắc một huy hiện do một đóa hoa và hai chiếc nhẫn tạo thành.

Sự chú ý của Hugh bỗng tập trung vào đó, nhìn chiếc xe ngựa dừng trước cửa nhà hàng, Tử tước Stratford tuổi hơn bốn mươi có mái tóc trắng bước xuống trước, rồi lịch thiệp đưa tay cho hành khách đằng sau.

Đó là một cô gái khoác áo choàng đỏ thẫm.

Hugh không nhìn thấy rõ gương mặt cô gái kia, chỉ chú ý thấy đường nét khuôn cằm của đối phương rất mềm mại, làn da trắng nõn nà.

...

Trên "Kẻ báo thù u lam", phía bắc biển Sunia.

Sau khi Arges Wilson để hai chân cách mặt đất, cả người trôi nổi cạnh cửa sổ phòng thuyền trưởng, mắt nhìn ra sóng lớn phía xa xa và boong tàu bên ngoài.

Sau khi tiêu hóa xong một phần ma dược "Hải dương ca giả", hai tuần trước hắn đã báo cáo với Giáo hội Gió Bão, dùng công huân tích trữ lúc trước đổi được một phần ma dược "Phong quyến giả" và cũng đã ăn thành công. Nói cách khác, trong tư liệu chính thức, hắn đã tăng lên danh sách 6, đương nhiên, hắn phải tiêu hóa ma dược "Phong quyến giả" một lần nữa, nhưng việc này không tính là khó khăn.

Vấn đề lớn nhất chính là động tĩnh tiêu hóa ma dược "Hải dương ca giả" rất rõ ràng... Chắc mình phải mua cây ba toong "Hải ngôn", mỗi lần xướng ca thì đẩy lên người nó... Arges lặng lẽ thở dài, cũng không hối hận lắm, bởi vì cho dù lúc trước hắn có quyết định mua thì cũng không có nhiều tiền tài đến vậy.

Hơn nữa, hắn cũng đã bước đầu tìm tòi ra được cách thức tiêu hóa ma dược "Hải dương ca giả".

Qua thêm một thời gian nữa là hắn có thể lấu được tư liệu, xác nhận sĩ quan hải quân Fossack mà ngài "Kẻ Khờ" muốn điều tra kia là ai... Arges thu lại tầm mắt, nửa di chuyển nửa bay, quay về chiếc bàn đang đặt Kính lục phân bằng đồng thau.

Lúc này, hai thủy thủ đang say rượu nấc cụt, từ boong tàu đi ngang qua.

"Hải vực này hình như có hải yêu, cứ đến tối lại nghe thấy giọng hát của chúng..." Một trong hai vị thủy thủ kia nói với giọng không chắc chắn lắm.

Đồng bạn của hắn lập tức cười nhạo một tiếng:

"Làm gì có? Tiếng ca của hải yêu nào mà khó nghe như vậy?"

"Chắc chắn là hải quái nào đó gây ra động tĩnh!"

...

Thành Bạc Trắng, trên sân huấn luyện không náo nhiệt như "ban ngày".

Một khối băng màu lam thẫm được đặt ở đó, hệt như một ngọn núi nhỏ.

Dereck không cầm theo vũ khí của mình, để hai tay không đứng trước núi băng, thành kính cầu nguyện:

""Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này..."