← Quay lại trang sách

Chương 1266 Bước chân của chiến tranh (1)\

Tụng niệm tôn danh và nói ra lời thỉnh cầu xong, cậu nhìn về phía Colin Iliad thủ tịch "Nghị sự đoàn sáu người" đang chờ ở phía xa xa, cất bước đến khối băng nọ.

Colin lưng đeo song kiếm thấy thế, tay cầm một một chiếc bình đựng chất lỏng màu vàng tản mát ra ánh sáng và hơi nóng, đến gần, nhìn Dereck dốc sức chui vào trong khối băng, khiến cả thân mình bị vùi lấp, không để lại một khe hở nào.

Bóng tối sâu thẳm mờ mịt chợt buông xuống, cho dù trên trời cao có tia chớp xẹt qua, ánh sáng cũng không thể chiếu được đến nơi này.

Trong thời gian ngắn, một thứ khó có thể diễn tả bằng lời bắt đầu xuất hiện ở xung quanh, giống như có nhiều đôi mắt từ trong bóng tối sâu thẳm nhìn về phía này.

Colin Iliad có thể cảm nhận được rõ ràng Dereck đang rơi vào nguy hiểm, cho dù cậu ta đang bị khối băng bình thường không thể tan chảy được làm lạnh cóng đến mức sắc mặt tái nhợt, cơ thể khẽ run rẩy, nhưng cũng không tỉnh lại.

Ông không hề do dự ném bình ma dược về phía trước, một bóng người trong suốt như oan hồn u linh theo đó hiện ra, bao bọc lấy chiếc bình.

Bóng người ấy xuyên qua khối băng lam thẫm, đi vào trong không gian chật hẹp mà Dereck tạo ra kia, lấy ma dược rót vào miệng Dereck.

Động tác này vừa hoàn thành, bóng người lập tức lùi về sau, rời khỏi khối băng.

Xoẹt!

Colin Iliad đột nhiên rút kiếm ra, chém về phía sau bên phải, chém ra một chất dịch mủ màu vàng và một con quái vật cả người thối rữa, mọc đầy mắt.

Thứ này không biết từ đâu chui ra!

Đúng lúc này, Colin Iliad thấy trong khối băng lam thẫm kia, một vòng hào quang sáng chói từ từ tỏa ra, ánh lên những tia sáng thuần khiết như những tia chớp khác nhau, sôi nổi, ấm áp, sáng ngời, tràn ngập sức sống.

Hào quang lấp đầy đôi mắt Colin, giống như được chiếu tới từ thời đại Tối Tăm trước đó.

Vị thủ tịch thành Bạc Trắng này chăm chú nhìn, hồi lâu không động đậy, mãi cho đến khi lại có một quái vật chui ra từ bóng đêm.

...

Trong cung điện xa xưa, phía trên sương mù xám.

""Mặt Trời" nhỏ cũng đến danh sách 5 rồi..." Klein khẽ thở ra, ánh mắt rời khỏi ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho "Mặt Trời", chuyển sang một ngôi sao khác.

Ngôi sao kia tượng trưng cho tiểu thư "Chính Nghĩa", trong hơn một tháng nay cô đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ của Hội Tâm lý luyện kim, có thể đổi lấy phối phương ma dược "Hành giả giấc mơ".

Điều này có nghĩa là cô sắp gặp lại Herwen Rambis.

Nhà của thương nhân đồ gia dụng Hampres, Backlund.

Audrey lại một lần nữa gặp được Hervin Rambis uỷ viên đoàn bình xét Hội Tâm lý luyện kim.

Ông cụ vẫn ôn hòa nho nhã, mái tóc dày bạc trắng được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt lam thẫm lại sâu xa giống như ẩn chứa tri thức không đếm xuể.

Vừa nhìn thấy ông ta, ánh mắt Audrey đầu tiên mà mờ mịt, sau đó hiểu ra, giống như rốt cuộc cũng tỉnh lại khỏi giấc mơ dài, tìm về ký ức đã đánh mất.

Mà cô không hề bất ngờ và kinh ngạc trước chuyện này, tiếp nhận sự thật mà không có bất cứ sự kháng cự nào, giống như đây là một việc hết sức bình thường.

"Chào buổi chiều, ngài Rambis." Audrey dùng lễ nghi tiêu chuẩn đến mức không thể tìm ra một sai sót nào để chào hỏi.

Hervin khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại:

"Chào buổi chiều, quý cô của chúng ta."

Trong lần gặp gỡ cách đây hơn một tháng, ông ta đã từng bước dẫn dắt Audrey xác định vị trí của mình là "Niềm kiêu hãnh của Hội Tâm lý luyện kim", "Cô gái quan trọng nhất".

Audrey cúi đầu liếc mắt ngắm nhìn chiếc ghim cài cổ áo kim cương ở trước người kia, mỉm cười tìm chỗ ngồi xuống, đợi Hervin Rambis nói.

Mỗi lần gặp mặt cô đều có chuẩn bị, cho nên việc ám chỉ và dẫn dắt không ảnh hưởng lắm đến cô. Lúc này, nghe Hervin Rambis gọi mình như thế, cô rất muốn bỏ qua hình tượng, mặc kệ lễ nghi, không sợ bại lộ mà liếc mắt khinh thường, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, không để lộ ra chút dấu vết nào.

Hervin Rambis nhìn Audrey vài giây, nói với nụ cười y nguyên:

"Trong khoảng thời gian này cô làm rất tốt. Để thưởng cho những điều đó, chúng tôi quyết định trao phối phương ma dược "Hành giả giấc mơ" cho cô."

Vừa nói, ông ta vừa lấy một tờ giấy được gấp phẳng phiu ở trong túi áo ra, đặt lên bàn trà, đẩy đến trước mặt thiếu nữ quý tộc ngồi chếch đối diện.

Audrey dùng tay giữ váy, hơi nhướng người, cầm lấy tờ giấy kia, mở ra ngay trước mặt Hervin Rambis.

Ánh mắt của cô đầu tiên là dừng lại ở các tài liệu chính, tiếp đó lướt nhanh đến phần nghi thức:

"Tài liệu chính: một trái tim lấy được trong mơ, một kết tinh ảo ảnh tâm linh, hoặc là một cái đầu hoàn chỉnh của cự long tâm linh trưởng thành."

...

"Nghi thức: Tìm yêu quái đầu người mình chim linh giới, ký kết khế ước với nó, sau đó cầm một chiếc lông đuôi nó, uống ma dược trong lúc cảm xúc mãnh liệt, hoặc vui sướng hoặc giận dữ."

Dường như nhận ra nghi hoặc của Audrey, Hervin Rambis mỉm cười, giải thích:

"Yêu quái đầu người mình chim có năng lực thuộc về phương diện ác mộng, có thể khiến người ta bừng tỉnh từ trong mơ. Cho nên, bản chất của toàn bộ nghi thức chính là, khi cô chìm đắm vào giấc mơ, không muốn tỉnh dậy, thì thông qua một lực tác động bên ngoài, kéo cô ra khỏi giấc mơ. Nếu không cô có khả năng sẽ ngủ vĩnh viễn, hoặc cũng có khả năng mất khống chế ngay tại trận thành quái vật."

Audrey như có điều suy nghĩ gật đầu:

"Ăn ma dược trong lúc cảm xúc mãnh liệt cũng là để bản thân ngủ không yên, không chìm sâu vào giấc mơ?"

"Đúng vậy, cô đã nắm được điểm mấu chốt." Hervin Rambis mỉm cười nói: "Nếu cô không hiểu biết gì về linh giới, không tìm thấy yêu quái đầu người mình chim thì chúng tôi có thể cung cấp cho cô sự trợ giúp nhất định."

Nếu bản chất của nghi thức là khiến mình tỉnh khỏi giấc mơ, thì chưa chắc đã cần đến yêu quái đầu người mình chim. Chúc phúc đến từ Thiên sứ của Ngài "Kẻ Khờ" có thể khiến mình giữ được tỉnh táo trong giấc mơ, muốn tỉnh lúc nào thì tỉnh lúc đó... Đôi mắt xanh của Audrey hơi chuyển động, lộ ra chút cảm xúc chờ mong:

"Tôi có thể tự mình thử trước một chút."

"Được." Hervin không quan tâm lắm đến tâm thái muốn mạo hiểm bản thân của thiếu nữ.

Ông ta dừng một chút rồi nói:

"Lần này còn có việc giao cho cô. Nếu cô hoàn thành với kết quả tốt thì chúng tôi sẽ cung cấp toàn bộ tài liệu của ma dược "Hành giả giấc mơ"."

"Chuyện gì?" Audrey vẫn giống như trước kia, hỏi với vẻ không kháng cự.

Nét mặt Hervin Rambis thoáng nghiêm túc lại:

"Làm rõ thái độ của Bá tước Hall cha cô, Công tước Negan đương nhiệm, đám quý tộc thượng tướng Emilius về một cuộc chiến tranh trọng đại."

"Chiến tranh..." Audrey lặp lại từ đơn thường xuyên nghe thấy nhưng lại có chút xa lạ này, lờ mờ có cảm giác trên mặt hồ phẳng lặng bỗng nhiên gợn lên từng đợt sóng.

...

"Chiến tranh..." Phía trên sương mù xám, Klein lắng nghe tiểu thư "Chính Nghĩa" cầu nguyện, rơi vào suy tư.

Hiện nay anh không thể xác định Hội Tâm lý luyện kim, hoặc nên nói là Hermes thậm chí là Adam đứng sau họ, rốt cuộc là hoan nghênh hay phản đối chiến tranh.

Về phần quốc vương, Thủ tướng, nghị viên và một phần quý tộc Ruen có muốn chiến tranh hay không, thì đáp án tương đối rõ ràng.

Năm trước, "Người Treo Ngược" từng hỏi tiểu thư "Chính Nghĩa" một câu tương tự, câu trả lời của cô ấy là quốc vương và Thủ tướng thì có chiều hướng muốn chiến tranh, nhưng chọn cải cách nội bộ, ổn định quan hệ trên các phương diện trước.

Hiện giờ mới qua được khoảng một năm, các chính sách đưa ra lúc ấy đều cơ bản đi vào quỹ đạo.

Nói cách khác, đây là thời điểm mở ra một cuộc chiến tranh, đoạt lại một phần lợi ích đã bị mất của Ruen ở đông Byron!