Chương 1267 Bước chân của chiến tranh (2)
Hiện nay đang là thời đại cải cách, trong các quốc gia vẫn còn mâu thuẫn rất gay gắt, một khi chiến tranh nổ ra, thì quá nửa là không thể khống chế được mức độ... Hơn nữa, các Vua Thiên Sứ như Adam, Amon lần lượt quay về, hoặc là đã chiếm được vật phẩm quan trọng, hoặc là đang tìm cách đột phá, thế giới thần bí cũng bị bão tố xoay vần, nguy cơ tiềm tàng... Klein cảm thán một hồi, quay trở về thế giới hiện thực.
Hôm sau, anh dựa theo lịch trình đã định, đến Giáo đường St. Samuel cầu nguyện, quyên mấy chục bảng tiền mặt, tiếp đó đến số 22 phố Phelps, định tham gia một vài sự vụ của "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen".
Vừa vào cửa, Klein đã thấy tiểu thư Audrey Hall và mấy nhân viên công tác của hội quỹ cùng xuống lầu, đi về phía cửa.
Thiếu nữ quý tộc này hôm nay ăn mặc rất giản gị, tóc vấn đơn giản, không đeo trang sức gì, quần áo có màu xanh lục nhạt, chỉ có trên tay áo là quấn một vòng bèo, không thấy ruy băng và tua rua.
"Chào buổi sáng, tiểu thư Audrey." Klein quen thuộc bỏ mũ xuống, cúi chào, cũng gật đầu với các nhân viên công tác khác, nói tiếng chào buổi sáng.
Đợi Audrey đáp lại xong, Klein thuận miệng hỏi:
"Đang chuẩn bị đi đâu à?"
Anh biết công việc chủ yếu của tiểu thư "Chính Nghĩa" trong hội quỹ là đi xin quyên góp từ các quý ông quý bà trong giới thượng lưu.
Audrey khẽ cười đáp:
"Đến trường đại học thăm hỏi các học sinh đã được giúp đỡ lúc trước."
Nói tới đây, cô chớp mắt, nụ cười cũng rõ hơn chút:
"Ngài Ngài Dantes, có muốn đi cùng không? Đến gặp những đứa trẻ vì suy nghĩ và lòng thiện lương của ngài mà có cơ hội thay đổi số mệnh của mình, À, có người đã là thanh niên rồi."
Tuy Klein không nghĩ sẽ nhận được báo đáp gì từ "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen", nhưng thật lòng hi vọng có thể giúp đỡ được quần thể mục tiêu. Cho nên, anh vẫn có chút quan tâm đến tiến triển và tình hình thực tế, do dự một chút rồi gật đầu:
"Đây là lời mời không thể từ chối."
Họ ra khỏi cửa, theo sự đề nghị của Audrey, đã chọn xe ngựa công cộng không đường ray.
"Dường như cô rất quen với việc này?" Lên xe ngựa, quý ngài Klein để tiểu thư Audrey ngồi xuống trước, sau đó ngồi vào đối diện, mỉm cười hỏi.
Audrey nhìn các nhân viên công tác của hội quỹ ở xung quanh, cười nói:
"Cũng không phải là lần đầu tiên, không thể nào mỗi lần ra ngoài tôi đều ngồi xe ngựa nhà mình, còn họ thì đi phương diện giao thông công cộng được."
Nói tới dây, cô hơi ngượng ngùng dừng lại, sau đó mới nói tiếp:
"Lần đầu tiên ngồi xe ngựa công cộng loại này, tôi đã trả tờ tiền mặt một bảng. Cô gái thu tiền kia bảo tôi đi xuống mua mấy tờ báo rồi hẵng lên."
"Ồ, trong này sạch sẽ hơn tưởng tượng của tôi, mùi trong không khí cũng không quá khó chịu."
Klein khẽ gật đầu đáp:
"Bởi vì người thực sự nghèo khó thì ngay cả phương tiện giao thông công cộng như thế này cũng rất ít ngồi, họ thà đi bộ còn hơn. Mà bình thường thì họ không cần đi đâu, cũng không đến những nơi quá xa."
"Ngài Dantes, dường như ngài rất quen thuộc với những điều này?" Audrey tuy đã đoán ra được nguyên nhân, nhưng trước mặt người khác vẫn hỏi một câu như vậy.
Klein cười nói:
"Tuy tôi không trực tiếp trải qua, nhưng đã từng gặp rất nhiều."
Audrey không tiếp tục đề tài này nữa, mà chuyển sang nói về việc lần này cần xác nhận tình hình học tập và sinh hoạt của những người được trợ giúp.
Trong lúc nói chuyện phiếm, họ đã đến trạm đầu tiên của cuộc thăm hỏi này, trường đại học kỹ thuật Backlund.
Căn cứ vào thân phận của Audrey và quan hệ xã hội của Dwayne Dantes, họ trực tiếp gặp được hiệu trưởng của trường đại học mới xây này, ngài Portland Mormont, cư dân của số 100 phố Berklund.
Ông cụ này có thân hình cao lớn, sắc mặt hồng hào, giọng nói sang sảng, nói với người hàng xóm tốt bụng Dwayne Dantes và tiểu thư cao quý Audrey rằng từ lúc trường đại học được xây đến nay đã xảy ra đủ thứ chuyện, thỉnh thoảng lại trách móc ủy ban giáo dục cao đẳng vài câu.
Audrey và Klein vừa mỉm cười đúng mực, vừa nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài ba câu.
Rốt cuộc họ cũng tìm ra cơ hội đề nghị muốn bắt đầu công việc.
Portland đang định gọi thư ký vào, bỗng nghe thấy có người gõ cửa văn phòng mình.
"Mời vào." Vị hiệu trưởng này cao giọng đáp lại.
Cửa phòng mở ra mà không phát ra tiếng động nào, người đi vào là một cô gái tóc đen mắt nâu, cô không trang điểm, mặt mũi hơi gầy, ngũ quan coi như đoan chính, khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Ánh mắt Klein nhìn về phía đó chợt sâu hơn một chút, rồi lập tức thu về.
Cô gái không ngờ trong văn phòng hiệu trưởng lại có khách, nhất thời căng thẳng, cuống quýt cúi đầu nói:
"Xin lỗi."
"Không sao, họ cũng đang định đi." Portland không để ý lắm nói: "Vật phẩm bảo em chế tác từ tuần trước đã xong chưa?"
"Xong rồi ạ." Cô gái kia đi qua cửa phòng, đứng ở một bêm.
Portland Mormont lập tức cười, nói với Dwayne Dantes và Audrey:
"Em ấy tên là Melissa Moretti, rất có tài năng trong phương diện máy móc. Tôi tình cơ phát hiện ra, bảo em ấy sau khi học xong thì đến phòng thí nghiệm của tôi để hỗ trợ. Đương nhiên, trước mắt chỉ có thể làm vài việc linh tinh."
"Không tệ." Klein cong khóe miệng, khen một câu với nụ cười tươi.
Audrey nhìn anh một cái, cũng cười nói theo:
"Có vài người ngạo mạn nói rằng nữ giới thì không có tài năng về lĩnh vực cơ giới, mà vị tiểu thư này đã chứng minh rằng họ sai lầm rồi."
Portland cười lắc đầu nói:
"Không cần phải để ý miệng lưỡi thế gian. Được rồi, tôi bảo thư ký dẫn mọi người đến tìm hiểu tình hình của những người được nhận trợ giúp."
Audrey và Klein không ở lại thêm, lập tức rời khỏi văn phòng.
Ra ngoài cửa, Audrey lại liếc mắt nhìn Dwayne Dantes một cái, nhưng không nói gì.
Trong tòa nhà của Dwayne Dantes, số 160 phố Berklund.
Klein đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn hạt mưa theo gió tí tách rơi xuống mặt đất, hắt lên cửa sổ thủy tinh, đan xen với nhau như mạng lưới.
Từ khi vào thu, Backlund bắt đầu mưa nhiều, mang theo hơi lạnh và ẩm ướt không xua đi được.
Klein đứng hồi lâu không động đậy, im lặng nhìn về nơi xa xa đang chìm trong màn mưa lờ mờ, ánh mắt không có tiêu cự.
Mãi đến khi linh cảm có dao động, anh mới thu lại suy nghĩ đang tản mạn như mưa phùn lất phất, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Reinette mang theo bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ ngậm một phong thư, từ trong hư không đi ra.
"Lần này là thư của ai?" Klein theo thói quen hỏi tiểu thư tín sứ một câu.
Lần trước anh nhận được thư từ Sharon, quý cô này nói cho anh biết mình đã thành công vượt qua nghi thức, tấn thăng "Rối gỗ" danh sách 4 con đường "Tù phạm".
Đầu tiên là Klein thật lòng thật dạ chúc mừng mấy câu, tiếp đó cáo lỗi với đối phương rằng mình đã lấy được thứ mình muốn, trong thời gian ngắn sẽ không đến thành Calderon linh giới.
Đương nhiên anh cũng tỏ ý nơi đó đang ẩn chứa bí mật khá lớn, có khả năng liên quan đến mình, đợi một thời gian nữa có lẽ sẽ tới đó. Đến lúc ấy, nếu tiểu thư Sharon rảnh rỗi và nguyện ý thì hi vọng có được sự trợ giúp của cô.
Với Klein mà nói, tài liệu tấn thăng sau này chưa biết chừng anh còn phải vào đó để tìm. Mặt khác, anh cho rằng thành phố thần kỳ kia có liên quan đến Tử Thần viễn cổ, Gregory thuỷ tổ của Chim bất tử, có lẽ sẽ cất chứa cách thức điều trị "Chứng Linh thể không trọn vẹn" của ngài Azcot. Cho dù không thể khiến vị "Quan chấp chính tử vong" này có cơ hội tấn thăng, thì cũng hi vọng từ đó ông không còn bị giày vò bởi mỗi lần mất trí nhớ nữa.
Đương nhiên, Klein cũng đã có phương án dự phòng về việc này, đó chính là đợi mình tấn thăng lên "Học giả cổ đại" danh sách 3, sẽ chuẩn bị thêm một vài bùa chúa "Tái hiện ngày hôm qua" cho ngài Azcot, hoặc trực tiếp thi triển năng lực phi phàm tương ứng, giúp ông mỗi lần bị mất trí nhớ đều nhanh chóng hồi phục.