Chương 1272 Kiên nhẫn (1)
Đủ loại lý do nhanh chóng nảy ra trong đầu Sherman, khiến đáy lòng cô ta đột nhiên hiện lên một suy nghĩ đáng sợ:
"Giết chết cô ta!"
Suy nghĩ này hệt như ma quỷ đến từ vực sâu, không ngừng quanh quẩn bên tai Sherman, sinh ra tiếng vọng trong lòng cô ta.
"Giết chết cô ta!"
"Giết chết người đã nhận ra cô!"
"Chỉ có như vậy, cô mới thực sự thoát khỏi quá khứ, không làm mất đi hiện tại!
"Giết chết cô ta!"
Sherman không trả lời câu hỏi của Hugh, bàn tay trái đang đặt bên cạnh dần nắm lại, năm đầu ngón tay vừa thong thả vừa run rẩy siết chặt vào trong.
Hugh nhận thấy cảm xúc của đối phương đang dao động mãnh liệt, xác nhận đây là Sherman, lập tức quan tâm hỏi han:
"Sao anh lại biến thành thế này?
"Trong khoảng thời gian qua anh đã đi đâu? Có phải anh đã gặp chuyện gì rồi không? Có bị thương ở đâu không?"
Sherman mấp máy môi vài cái, nắm tay trái thả lỏng một chút, nói với giọng hơi nức nở:
"Tôi đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, cô đừng đến quấy rầy tôi nữa được không?"
"Tôi, tôi không muốn mất đi mọi thứ ở hiện tại, không muốn nhìn thấy những người quen biết trong quá khứ!"
Cô ta càng nói tốc độ càng nhanh, ý tứ cầu xin càng thêm rõ ràng.
Hugh ngẩn ra vài giây, ngưng mắt nhìn Sherman một cái, rồi mím môi nói:
"Được..."
Cô không ở lại thêm, đưa tay mở cửa sổ thủy tinh của xe ngựa, nhảy ra ngoài với tư thế bổ nhào về phía trước.
Sherman lặng lẽ nhìn toàn bộ quá trình, rốt cuộc thở hắt ra một tiếng thật dài, sụp xuống ngay tại chỗ như thể bị rút hết sức lực.
Cô ta thật vất vả mới khống chế được thứ ma quỷ ở trong lòng kia.
Đúng lúc này, cô thấy một phía khác đối diện, một bóng người nhanh chóng phác họa ra, từ hư không xuất hiện.
Bóng dáng đó mặc chiếc váy dài cũ kỹ màu đen, nhưng không hề phá hỏng dung mạo và khí chất ngọt ngào tao nhã, chỉ ngồi đó, không nói gì cũng đã khiến người ta không rời mắt nổi.
Ma nữ Triss!
"Vì sao cô không giết cô ta?" Triss mỉm cười hỏi với vẻ không hề lo lắng, dường như chỉ đang tán gẫu tối qua uống rượu gì.
"Cô ấy, cô ấy là một trong số ít người trước đây không kỳ thị tôi, còn giúp đỡ tôi..." Sherman hơi khiếp sợ đáp lại, lập tức nhíu mày hỏi: "Vì sao cô lại xuất hiện ở đây?"
Triss cười nói:
"Tôi đang bảo vệ cô."
Không đợi Sherman đáp lại, cô ta đã hỏi:
"Lúc cô ra ngoài tâm trạng dường như không tệ."
Sherman nhớ lại chuyện trước đó, nở nụ cười ngượng ngùng:
"Có lẽ, có lẽ, tôi có cơ hội làm mẹ..."
Khi nói, tay phải cô ta sờ xuống bụng mình, khóe miệng không nhịn được cong lên.
"Tôi cảm thấy nó đang đạp tôi, đạp tôi..." Sherman bỗng ngẩn ra, hoảng hốt thốt lên: "Làm sao lại nhanh như thế được?"
Cô ta còn chưa xác định hôm nay có thể mang thai đứa bé hay không!
Nhìn phản ứng của Sherman, Triss cười càng thêm quyến rũ.
"Sao? Thấy rõ chưa?" Furth vừa rời khỏi con đường chỗ phủ Tử tước Stratford, đã thấy Hugh mang theo vẻ mặt ủ dột pha chút mờ mịt quay trở về.
Hugh chần chừ gật đầu:
"Thấy rõ rồi..."
Nói xong câu đó, cô dường như lấy lại tinh thần, sợ hãi nói:
"Tôi biết cô ta, à không, anh ta!"
"Anh ta?" Furth cũng mù mờ.
Hugh quan sát xung quanh theo thói quen rồi mới nói:
"Anh ta là Sherman! Sherman mà tớ đã kể với cậu ấy!"
"Anh ta, anh ta biến thành nữ rồi!"
Furth nghe mà ngẩn ra, theo bản năng hỏi lại:
"Cậu không nhận nhầm đấy chứ?
"Nhỡ đâu là chị em của Sherman?"
Hugh kiên định lắc đầu:
"Không, chính cô ta đã thừa nhận, còn bảo tớ đừng quấy rầy mình nữa, cô ta muốn hoàn toàn vĩnh biệt quá khứ!"
"Nhưng... sao anh ta lại biến thành nữ giới..."
Furth đảo tròn mắt, đột nhiên nhớ ra điều gì, suy tư nói:
"Cũng không phải không có khả năng... Có con đường phi phàm, có thể biến đàn ông thành phụ nữ ở một giai đoạn nào đó."
Cô nhớ trong một lần trao đổi tự do nào đó, tiểu thư "Chính Nghĩa" từng đề cập đến chuyện này.
"Hả? Thật sao?" Hugh bỗng trợn tròn mắt, hỏi lại với vẻ không dám tin.
"Chắc chắn!" Furth đã nhớ ra nội dung cụ thể, đưa ra câu trả lời khá chắc chắn.
"Việc này..." Hugh nhất thời khó mà chấp nhận nổi, nhưng lại không tìm ra lý do để phản bác, đành gặng hỏi:
"Là con đường nào?"
Furth đáp:
"Ma nữ!"
"À, chính là con đường "Thích khách"."
"Ma nữ... Sherman lại trở thành ma nữ..." Hugh lẩm bẩm nhắc lại như tự nói.
Đột nhiên, cô chợt cao giọng:
"Không phải cô ấy bị người khác lợi dụng đấy chứ?"
"Không được, tớ phải nhắc nhở cô ấy một câu!"
Vừa dứt lời, Hugh đã xoay người, sải bước chạy điên cuồng, định đuổi theo cỗ xe ngựa cho thuê kia.
Nhưng cô đuổi theo mấy con phố cũng không phát hiện thấy mục tiêu nữa, Sherman và cả cỗ xe ngựa kia hệt như tự dưng biến mất.
Hugh dần thả chậm tốc độ, cuối cùng dừng lại, nhìn con đường trống không trước mặt với vẻ phức tạp.
Sau lưng cô, Furth xuyên qua mấy bức tường, cuối cùng cũng đuổi kịp.
"Không thấy..." Hugh nhỏ giọng nói.
Furth cũng chuyển ánh mắt về phía trước, nói như có điều suy nghĩ:
"Bị phát hiện rồi..."
Không đợi Hugh nói gì, cô vừa xoay người vừa thở dài nói:
"Về đi, lúc khác tìm cơ hội."
Hugh không cất bước, vẫn đứng im ở đó.
Mấy giây sau, cô mới lên tiếng trong ánh mắt nghi hoặc của Furth:
"Nếu đã phát hiện có vấn đề, họ có hành động sớm hơn không?"
"Có khả năng! Nếu không nghĩ kế hoạch của mình đã bị thất bại, thì đêm nay rất có khả năng sẽ thử đánh cược lần cuối cùng, ra tay trước khi chúng ta chuẩn bị xong!" Furth lập tức tán thành phán đoán của Hugh: "Chúng ta quay về chỗ Tử tước Stratford, ngồi trong chỗ nấp, tiếp tục theo dõi!"
Hugh lập tức gật đầu, đáp lại không hề do dự:
"Được."
...
Trong một kho hàng chứa khá nhiều hàng hóa ở khu cảng.
Sherman ngồi trên một chiếc rương gỗ bẩn thỉu, hai tay bị trói sau lưng, trên người quấn đầy tơ nhận vừa mảnh vừa cứng.
Cả người cô ta dường như bị bọc trong một chiếc kén trong suốt, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
"Đây cũng không phải là chuyện xấu đối với cô." Triss đứng ở trước người Sherman, trong tay cầm một ngọn lửa đen như mực: "Ít nhất có thể từ đó xác định ông ta thực sự yêu cô hay là vẫn luôn lừa gạt cô."
Sherman vừa giận dữ vừa sợ hãi, gắng sức phát ra tiếng "ưm ưm" để tỏ ý cầu xin, nhưng Triss không hề dao động trước việc đó, lật bàn tay cầm ngọn lửa đen kịt lại, đặt nó lên bụng Sherman.
Ngọn lửa như có linh tính, đầu tiên là tản ra như nước chảy, tiếp đó xuyên qua làn da và máu thịt như không có hình thể, định chui vào bên trong.
Mái tóc đen dài trơn mượt của Triss chợt bung xõa ngược lên trên trái với quy luật tư nhiên, dường như bị một bàn tay vô hình giữ lấy, kéo dài ra bốn phía, khiến bầu không khí xung quanh ám một mùi khó tả.
Những sợi tóc mơ hồ trở nên to hơn, đan xen vào nhau, từng sợi rõ ràng.
Phần ngọn tóc chợt lóe lên từng tia sáng chói, mang theo lời nói và những câu nguyền rủa, nhanh chóng chuyển động, hòa vào ngọn lửa đen kịt, chui vào trong bụng Sherman rồi lập tức biến mất.
Gương mặt Sherman co rúm lại không khống chế nổi, nhưng không hề có cảm giác đau đớn, dường như đây chỉ là phản ứng thần kinh đơn thuần theo bản năng.
Cô ta nhanh chóng bình thường trở lại, thấy Triss mặc váy dài màu đen ở trước mắt nhạt đi, dần trong suốt rồi biến mất.
Đồng tử Sherman phóng to, lại một lần nữa giãy dụa, nhưng không sao thoát ra được sự trói buộc.
Cô ta kiệt sức, rồi lại bắt đầu, cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, hệt như nước lũ đang dâng lên từng li từng tí trong kho hàng tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, cửa lớn kho hàng rầm một tiếng mở ra phía sau, đập mạnh vào vách tường hai bên.
Một bóng người lảo đảo đi vào, chính là Tử tước Stratford đã bước vào tuổi trung niên từ lâu.