← Quay lại trang sách

Chương 1273 Kiên nhẫn (2)

Ông ta không giống mỗi lần ra khỏi nhà, trên đầu đội tóc giả màu trắng, để lộ ra mép tóc khá cao và mái tóc đen rối bù, từng lọn tóc ướt nhẹp dính lại với nhau, hệt như đi dầm mưa sau đó hong khô. Nhưng cách đây mấy tiếng, mây trên trời rất loãng, trăng đỏ treo cao, vốn không hề có mưa.

Trên mặt Tử tước Stratford, từng giọt mò hôi dọc theo đường cong rắn rỏi chảy xuống cổ, dưới da dường như lại có những sợi mảnh màu đen không đếm xuể đang chảy xuôi.

Người ông ta hơi khom xuống, cơ thịt trên mặt vặn vẹo, trong ánh mắt tràn ngập đau đớn và lo lắng.

Nhìn quanh một vòng, phát hiện ra Sherman, đầu tiên là ông ta vui vẻ, sau đó lập tức trở nên lo lắng, mặc dù giữ thăng bằng không được tốt lắm nhưng vẫn xông tới.

Mà Sherman sau khi nhìn thấy ông ta đi vào kho hàng thì gương mặt chợt sinh đột hẳn lên, dường như được phủ một lớp ánh sáng.

Cô ta lập tức để lộ ra vẻ lo lắng và sợ hãi, thử lắc đầu như điên, nhưng cổ bị tơ nhện giữ chặt lại, không thể nào cử động được.

Sherman càng thêm sốt ruột, nước mắt trào ra, từng giọt long lanh trong suốt trượt dài trên gò má.

Thấy Tử tước Stratford sắp chạy gần đến trước người cô ta, đột nhiên giữa hai người phát ra một tiếng nổ lớn.

Nơi đó giống như có một bức tường vô hình, ngăn giữa Tử tước Stratford và Sherman, không sao vượt qua được.

"Nếu ông muốn giải trừ lời nguyền rủa và mang cô ta đi, thì phải trả lời câu hỏi của tôi không được giấu diếm điều gì." Lúc này, trong góc kho hàng, một bóng người nhanh chóng hiện ra.

Ngũ quan của cô ta vô cùng quyến rũ, tổ hợp lại một chỗ lại hết sức ngọn ngào, như người yêu trong giấc mộng mà mỗi một nam thiếu niên đều từng tưởng tượng ra, chính là ma nữ Triss.

Không đợi Tử tước Stratford đáp lại, cô ta đã giơ tay phải lên, để một ngọn lửa màu đen bốc lên trong lòng bàn tay.

Trên mặt, trên tay, trên cổ, toàn bộ những phần da lộ ra ngoài của Tử tước Stratford bỗng trở nên trong suốt, hiện ra mạch máu chằng chịt.

Trong mỗi một mạch máu đều có ngọn lửa đen lặng lẽ thiêu đốt, lặng lẽ chảy xuôi.

Nỗi đau đớn trong đôi mắt Tử tước Stratford giờ phút này đã đến cực hạn, nhưng chớp mắt sau lại biến mất.

Vẻ mặt ông ta trở nên cực kỳ lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại mang theo chút chế nhạo, giống như người bị nguyền rủa không phải là mình, mà là Triss cách đó một khoảng khá xa.

Xung quanh cơ thể Triss đang đứng trong góc kho hàng bỗng bốc lên một ngọn lửa lớn màu đen, chiếu sáng những tơ nhện vô hình mà chằng chịt, nhưng không thể nào đốt được chúng.

Trong chớp mắt, Triss cũng giống như Sherman, bị "phong ấn" trong một cái "kén" trong suốt, khó mà nhúc nhích, không thể chạy thoát.

Ở chỗ cửa thông gió trên cao của kho hàng, lại có một bóng người hiện ra, đây là một cô gái không thể nhìn ra tuổi tác cụ thể, mặc áo dài màu trắng đơn sơ thánh thiện, tóc đen mắt lam, thanh tú xinh đẹp, cũng mang theo sự quyến rũ khó mà miêu tả.

"Catherine Pelle..." Triss giống như dùng hết sức lực toàn thân, rốt cuộc thấp giọng thốt ra một cái tên.

Lúc này, Tử tước Stratford giơ tay về phía người mình, móc lấy một con búp bê vải hư ảo đang bị những sợi tơ màu đen quấn chằng chịt xung quanh.

Ông ta liếc mắt nhìn Sherman bên cạnh, rồi cười nói với Triss:

"Chuyện liên quan đến tính mạng, tôi chưa bao giờ lơ là. Sau cái chết của Sykes, tôi biết có một ngày sẽ đến lượt mình."

"Ha ha, cô săn tôi thì đương nhiên cũng có người khác muốn săn cô. Chúng tôi rất kiên nhẫn, sợ dọa cô chạy mất, nên chẳng làm gì cả, cho đến tận ngày hôm nay."

"Với cả, món quà của cô không tệ."

Nghe Tử tước Stratford nói vậy, Sherman vẫn đang giãy dụa theo thói quen bỗng ngừng lại toàn bộ động tác, vẻ mặt chưa bao giờ ngây dại đến vậy.

Đôi mắt cô ta trợn trừng, nhưng không có tiêu điểm, giống như đang chìm dần vào trong nước.

"Tình yêu..." Triss đột nhiên bật cười một tiếng, giống như châm chọc lại giống như tự giễu.

Cô ta không hề căng thẳng, cũng không hốt hoảng chút nào.

...

Trang viên Bài Ca Hoa Hồng, bóng đêm dần sâu.

Sau khi sắp xếp xong chỗ nghỉ ngơi cho hai mươi vị khách, chuẩn bị ổn thỏa cho hoạt động săn bắn ngày mai, Klein vừa nằm ngủ chưa được bao lâu thì đột nhiên tỉnh lại.

Linh cảm trực giác của anh có dao động, khiến trong đầu anh phác họa ra một hình ảnh:

Thiếu tướng Cunas Korger mặc áo sơ mi quần dài từ cửa sổ phòng dành cho khách lén lút bay ra, trái với quy luật tự nhiên lơ lửng ở bên ngoài.

Việc này... Mình còn chưa ra tay cơ mà... Anh ta tới đây cũng có mục đích của riêng mình... Trong đầu Klein chợt nảy ra suy nghĩ, đã khống chế một con gián ở bên ngoài, để nó chuyển hóa thành bí ngẫu, dùng "đôi mắt" của nó để quan sát xung quanh.

Gần như cùng lúc đó Cunas Korger xuất hiện.

Sau khi vị Bán Thần này rời khỏi trang viên Bài Ca Hoa Hồng, lập tức làm rối loạn "khoảng cách", nhanh chóng đến bên bờ sông Torquack, định qua sông.

Con gián kia chỉ lẳng lặng nhìn, không làm ra phản ứng gì.

Anh ta muốn đến bờ nam sông Torquack... Anh ta định làm gì... Anh ta thích đến ngoại ô săn bắn, chẳng lẽ là để che giấu hành động? Anh ta giới thiệu trang viên Bài Ca Hoa Hồng cho mình cũng xuất phát từ nguyên nhân đó? Klein nằm trên giường, nghiêm túc phân tích hành vi của Cunas.

Đợi đến khi vị Bán Thần MI9 thật sự đặt chân xuống bờ nam sông Torquack, Klein bỗng nhớ tới một việc.

Sau khi anh thoát ra khỏi di tích dưới lòng đất ở chỗ đám người Ince Zangwill lúc trước, nơi anh xuất hiện là hướng tây bắc của Backlund, cũng chính là bờ nam sông Torquack, cách khu vực trang viên Bài Ca Hoa Hồng không xa lắm.

Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, Klein đột nhiên đổi vị trí với người hầu nam Enyuni ở phòng cách vách.

Mà dưới gốc nho cách nhà chính của trang viên khoảng một trăm năm mươi mét, có một con rết đang thong thả bò đột nhiên cả người cứng đờ, sau đó lại thả lỏng như cũ.

Gần như cùng lúc đó, bóng dáng nó biến mất, Dwayne Dantes mặc áo ngủ kẻ xanh trắng xuất hiện ngay tại đấy.

Klein lại đổi vị trí với bí ngẫu!

Anh quyết định dùng cách ẩn nấp này để theo dõi Cunas Korger, làm rõ rốt cuộc hắn muốn đi đâu, định làm gì.

Tuy làm thế thì mỗi lần chỉ có thể "dịch chuyển tức thời" được một trăm năm mươi mét, vả lại mỗi lần "khởi động" lại mất hai ba giây trong quá trình bí ngẫu hóa, nhưng so với "Lửa nhảy nhót", "Lữ hành", "Truyền tống" thì cách này cũng đủ kín đạo, động tĩnh rất nhỏ, khó bị Cunas Korger phát hiện.

Phải biết rằng đó là một vị Bán Thần, cho dù không am hiểu các lĩnh vực như trực giác linh tính, nhưng vẫn là Bán Thần, tuyệt đối không thể coi thường!

Cũng với lý lẽ đó, sở dĩ Klein không dựa vào "Mấp máy đói khát" trốn vào bóng đêm, là vì tuy theo dõi như thế cũng đủ kín đáo, nhưng tốc độ lại khá chậm, hoàn toàn không thể nào đuổi kịp một vị Bán Thần.

Trong bóng đêm thâm trầm, từ trang viên Bài Ca Hoa Hồng đến bờ nam sông Torquack, những con chuột, những con rắn độc, những con nhện, những con cá sông hoặc đang chạy giữa những gốc cây, hoặc vọt lên khối đá, lần lượt trở nên cứng nhắc, động tác trì trệ.

Từng bí ngẫu lần lượt chuyển hóa mà thành, Klein sử dụng chúng, không hề gây ra động tĩnh nào, liên tục "Dịch chuyển tức thời", chẳng mấy chốc đã đến bờ nam sông Torquack, đuổi theo phía sau Cunas Korger, vẫn luôn duy trì khoảng cách gần một cây số.