← Quay lại trang sách

Chương 1275 Giá chữ thập (1)

Hai cô kiên nhẫn chờ đợi, quả nhiên có kết quả, phát hiện vị thị vệ trưởng cung điện kia đêm hôm vắng người đã rời khỏi phủ, chạy tới khu cảng ở gần cầu lớn Backlund.

Dựa vào năng lực "Quan trị an" của Hugh, hai người theo đuôi từ rất xa, xác nhận Tử tước Stratford đã tiến vào một kho hàng ở chênh chếch phía trước.

Ngoài ra, hai cô cũng đã phát hiện ra một việc, đó là trạng thái của Tử tước Stratford không được ổn lắm, dường như đang bị thương.

"Thật ra, lúc trước chúng ta đã có cơ hội ra tay ở giữa đường..." Furth nhìn cửa lớn của kho hàng, nói nhỏ một câu.

Hugh nói mà đầu không quay lại:

"Nhưng chính cậu cũng nói, cứ luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, muốn chờ thêm chút nữa."

"Có thể đó là trực giác của "Nhà chiêm tinh", cũng có thể là biểu hiện của việc trì hoãn..." Furth nghe vậy thì tự giễu một câu.

Hai cô không nói thêm nữa, lại tiếp tục im lặng kiên nhẫn chờ đợi.

Đúng lúc này, nền đất bị đầm chặt ở phía trước hai cô chợt bốc lên một ngọn lửa đen kịt.

Ngọn lửa kỳ dị này nhanh chóng tách ra, kề sát mặt đất mà lan ra bốn phía, phác họa thành một hàng chữ Ruen:

"Cơ hội mà các cô khao khát đã tới rồi."

Đồng tử Hugh và Furth đồng thời phóng to, tiếp đó hai người liếc nhìn nhau một cái, không biết nên làm ra phản ứng gì, cũng như không biết nên nói gì.

"Làm sao bây giờ?" Qua vài giây, rốt cuộc Furth không nhịn nổi nữa, lên tiếng hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Furth, Hugh do dự nói:

"Chúng ta bị phát hiện rồi..."

Câu nói này, lúc trước các cô vừa nói giống y hệt, nhưng giờ lặp lại một lần nữa, thì lại mang ý nghĩa khác. Lúc trước là chỉ nhận ra chuyện Sherman được đối phương âm thầm bảo vệ hoặc người theo dõi phát hiện ra, mà trọng điểm lúc này lại là sự lựa chọn và hành động tương ứng của hai người đều nằm trong dự đoán hoặc sự bố trí của người đứng đằng sau kia, không còn bí mật nào đáng nói.

Điều này có nghĩa là cơ hội là Hugh khao khát có lẽ đã thực sự xuất hiện, nhưng ẩn sau lưng nó là cái gì thì không thể nào suy đoán ra.

"Nếu chúng ta dựa theo "lời nhắn", làm theo ý đồ của vị kia, thì kết quả cuối cùng hoàn toàn dựa vào việc cô ta có ôm thiện ý hay không. Mà việc này thì chúng ta không thể khống chế." Hugh bổ sung thêm một câu từ góc độ lý trí.

Sở dĩ cô dùng "cô ta" để chỉ người đứng đằng sau, là vì cô nhớ lần trước gặp mặt Sherman đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thanh mát.

Furth im lặng lắng nghe, đồng ý gật đầu:

"Đúng vậy, toàn bộ chuyện này chúng ta rất bị động, lựa chọn tốt nhất là rời khỏi đây..."

Vừa dứt lời, cô đã liếc nhìn về phía kho hàng xa xa phía trước, miệng mở ra, nhưng lại không bổ sung thêm gì.

Cô đang nghĩ tới tình cảnh có thể xảy ra lúc này đối với Sherman, nghi ngờ "anh ta" đã chìm sâu vào nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn cố tình bỏ qua, không nhắc đến chuyện này.

Với cô mà nói, Sherman chỉ là một người tồn tại trong miêu tả của Hugh, chẳng khác nào nhân vật trong tiểu thuyết, nếu có năng lực và cơ hội, tiện tay cứu được, thì cô sẽ bằng lòng, nhưng nếu vì thế mà phải mạo hiểm, khiến bạn thân trở nên liều lĩnh, nguy hiểm đến tính mạng, thì chắc chắn sẽ không suy xét đến.

Hugh gật đầu nói:

"Được, vậy chúng ta đi thôi."

"Nhưng, vị "gửi lời nhắn" kia chắc chắn không vui khi thấy chúng ta làm vậy, hẳn là sẽ cản trở đôi chút."

"Ừm, vậy thì chúng ta sẽ chia nhau ra chạy trốn, để vị kia chỉ có thể lựa chọn một bên. Ai thành công rời khỏi khu vực này thì lập tức tạo ra động tĩnh để dẫn người phi phàm chính phủ tới."

"Vì sao không trực tiếp tạo động tĩnh ở trong này?" Furth theo bản năng đưa ra nghi vấn.

"Làm thế chắc chắn sẽ bị cản trở hoặc phá rối!" Hugh đưa ra lý do của mình.

Furth như có điều suy nghĩ gật đầu:

"Có lý, được rồi, đừng dây dưa thêm nữa, bắt đầu hành động đi."

Hugh không nói gì nữa, cầm chặt con dao ba cạnh trong suốt đến gần như vô hình, cong thắt lưng, nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp, men theo khu vực được bóng tối bao phủ, chạy ra ngoài bến tàu.

Con dao ba cạnh này là vật phẩm thần kỳ mà cô mất 500 bảng tiền mặt, thông qua cô gái "Ẩn giả" trong hội Tarot, ủy thác "Thợ thủ công" dùng bụi và linh tính còn sót lại của oán linh xa xưa để chế thành, tên là "Dao lạnh lẽo".

Bất cứ ai bị thứ vũ khí này đâm phải, dù chỉ là chạm vào, đều sẽ cứng đơ như bị đóng băng, ngay cả suy nghĩ cũng không thể tự mình khống chế được, giống như bị oán linh nhập xác, đồng thời, khi trận chiến tiếp tục kéo dài, kẻ địch của "Dao lạnh lẽo" cho dù không tiếp xúc trực tiếp với con dao ba cạnh này, cũng sẽ dần dần xuất hiện hiện tượng suy nghĩ dần chậm chạp, động tác trì trệ cứng còng.

Mà hiệu quả xấu của "Dao lạnh lẽo" lại không đáng sợ lắm, vả lại chỉ có một, đó chính là khiến người mang theo thân thể dần mất đi độ ấm, chuyển biến về hướng tử linh, một khi vượt qua thời gian giới hạn bắt buộc, thì quá trình này không thể quay ngược lại.

Cho nên, Hugh càng ngày càng thích chạy bộ, hoặc là đạp xe với tốc độ cao, dùng việc đó để sản sinh nhiệt lượng, đối kháng với hiện tượng giảm độ ấm.

Nhưng cho dù là vậy, cô cũng chỉ có thể tăng thời gian tối đa đeo "Dao lạnh lẽo" trên người từ ba tiếng lên bốn tiếng đồng hồ mà thôi.

Sau khi chạy được một đoạn, Hugh quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Furth đã xuyên qua tường rời đi, biến mất khỏi nơi vừa trốn.

Nhìn hai giây, Hugh khẽ cắn môi, xoay người, đổi phương hướng.

Cô lại chạy thẳng về phía nhà kho kia!

Chẳng mấy chốc cô đã tới gần đích đến, nhưng không vội vã tiến vào cửa, mà ngẩng đầu quan sát kỹ phía trên, dường như đang định tìm một lối đi khác, một lối đi kín đáo không bị người khác chú ý hơn.

Đúng lúc này, trực giác nhạy bén đã khiến cô nghiêng đầu đi, nhìn về phía góc tường, nơi đó đang hiện ra một bóng người.

Bóng người nọ mặc quần áo đen, để một mái tóc nâu hơi xoăn, đôi mắt lam nhạt, chính là Furth Wall.

"Không phải cậu đi rồi sao?" Hugh rất kinh ngạc, nhưng không quên đè thấp giọng.

Furth bĩu môi:

"Chẳng phải cậu cũng rời khỏi đây rồi sao?"

Hugh nhất thời không tìm ra lời lẽ đáp lại, cách vài giây mới hỏi:

"Sao cậu phát hiện ra được?"

"Cậu lại không hề nhắc đến chuyện của Sherman, không giống cậu chút nào cả! Tớ đã chuẩn bị xong cả lý do để khuyên nhủ cậu rồi!" Furth đáp lại với tốc độ nói hơi nhanh.

"..." Hugh ngẩn ra, rồi nói với vẻ mặt phức tạp: "Cậu không cần phải quay lại."

Furth không để ý đến lời của cô, ấn vào vách tường bên cạnh kho hàng.

"Nếu nói tiếp, thì có lẽ chúng ta không cần phải khó xử chuyện này, bởi vì nó đã kết thúc rồi."

"Ôi, vừa rồi tớ lại không nghĩ ra một cách tốt như vậy, tớ nên trực tiếp lên tiếng, kiên trì cùng cậu đi cứu người, như vậy chắc chắn cậu sẽ can ngăn, không chịu đồng ý, chỉ muốn tự mình hành động, lặp lại cuộc nói chuyện như thế vài lần, thì chuyện tự nó kết thúc rồi."

Hugh nhìn sâu vào bạn một cái, không hề do dự, cầm theo con "Dao lạnh lẽo", đứng ở bên cạnh cô.

Furth lập tức mở "Bút ký lữ hành Lemano" ra, để mình và bạn thêm vào một vài hiệu quả phi phàm, sau đó cất sách ma pháp, một tay giữ lấy tay Hugh, một tay ấn lên tường lần nữa.

Hugh đang đợi "Mở cửa" để đi vào, lại phát hiện Furth không phát động năng lực ngay.