← Quay lại trang sách

Chương 1276 Giá chữ thập (2)

Vị tác giả tiểu thuyết bán chạy này hít sâu một hơi, nói rất nhanh:

"Sau khi tiến vào, chúng ta sẽ ẩn nấp và quan sát trước, xác nhận thực sự có cơ hội thì mới ra tay."

"Nếu thật sự không có cơ hội, hoặc cơ hội không thể nắm chắc, thì chúng ta sẽ mau chóng rời khỏi đây, như vậy ít nhất còn có thể báo thù cho Sherman, chứ không phải là bị chôn cùng!"

"Còn sống thì mới có nhiều khả năng..."

Hugh lập tức gật đầu, nghiêm túc đáp lại:

"Được."

Furth còn muốn nói thêm vài câu, nhưng suy xét đến vấn đề hai người đã lề mề một khoảng thời gian, không thể tiếp tục kéo dài, đành phải "mở" cánh cửa hư ảo ra, dẫn theo Hugh đi xuyên qua vách tường, ra sau một hàng rương gỗ.

Cô không còn ngượng ngịu trước những hành động tương tự nữa, theo bản năng ngồi sụp xuống, tiện tay rút "Bút ký lữ hành Lemano" ra, lật đến một tờ trong đó,

Hugh cũng không lỗ mang lao vào chỗ sâu ngay, mà cong thắt lưng, chuyển ánh mắt đến khe hở giữa những chiếc rương, quan sát tình hình ở khu vực trống trải.

Sherman trong hình dáng phụ nữ không hề tức giận, ngồi trên một cái rương gỗ, mái tóc nâu dường được gió khẽ thổi qua, nhẹ nhàng đung đưa.

Mà đứng trước cô ta chính là Tử tước Stratford, vị thị vệ trưởng cung điện này đang kéo cổ áo, nhìn quanh một vòng không biết đang tìm kiếm cái gì.

"Rất tiếc, cô chỉ là một ma nữ."

"Yên tâm, tôi sẽ để cô chết không chút đau đớn, khiến cô nhận được sự tịnh hóa hoàn toàn."

Vừa nói, ông ta vừa lấy ra một vật phẩm trong túi áo bên cạnh.

Hugh dùng ma dược "Kẻ thẩm vấn" để tăng thị lực lên, nhìn rõ hình dáng của vật phẩm kia.

Đó là một vật phẩm trang sức hình chữ thập nhuộm một màu xanh đồng, bên trên gồ lên từng mũi nhọn, giống như từng xuyên qua ai đó.

Phong cách và đặc điểm của nó đều chưa từng xuất hiện ở các nước bắc đại lục trong kỷ đệ ngũ, mang theo một phong vị cổ xưa.

"Tốt lắm, cô cũng biết phản kháng là vô dụng." Tử tước Stratford vừa nói vừa đặt một ngón tay lên mũi nhọn trên chữ thập màu xanh đồng kia.

Máu của ông ta lập tức chảy ra, bị mũi nhọn kia hấp thụ, thấm vào trong vật phẩm.

Màu xanh đồng loang lổ bên ngoài chữ thập bắt đầu tan rã, nhanh chóng lột đi, để lộ ra thực thể được ngưng tụ từ ánh hào quang ở phía dưới.

Chỉ mất thời gian một hai giây, vật phẩm mà Tử tước Stratford cầm trong tay biến thành một giá chữ thập rực rỡ!

Ánh hào quang mà nó tỏa ra thuần khiết đến độ không có chút tỳ vết nào, chiếu xung quanh sáng ngời.

Cái bóng của những chiếc rương gỗ nhanh chóng rút lui, những vệt bóng mờ trên vách tường lập tức bốc hơi như nước.

Bên cạnh Shermane, vô số tơ nhện vốn thuộc về Triss lần lượt bay lên, hệt như đang giãy dụa trong lửa, chỉ dập dờn vài cái là tan rã hoàn toàn.

Hào quang ngày càng sáng, nhưng không hề chói mắt, trong cơ thể Shermane bốc lên từng ngọn lửa màu đen, rồi lại đến từng khối băng trong suốt.

Trong ánh hào quang chiếu rọi, chúng nhạt dần, trong suốt cho đến khi biến mất.

Những nơi mà hào quang của "Giá chữ thập rực rỡ" kia chiếu tới, không có tà ma quỷ quái nào tồn tại, không còn chút bóng tối nào ở lại!

Mắt thấy vẻ mặt Sherman bắt đầu vặn vẹo, Hugh không nhịn được nghiêng đầu nhìn Furth một cái.

Cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự nguy hiểm của "Giá chữ thập rực rỡ" kia, xuất hiện sự dao động có nên cứu người hay không.

Furth cũng chú ý những chuyện đang xảy ra bên kia, chỉ "Bút ký lữ hành Lemano", dựng thẳng ngón trỏ tay trái lên, dùng giọng nói cực nhỏ thì thầm bên tai Hugh.

"Chỉ có một lần cơ hội."

"Tớ sẽ cố gắng giúp cậu tạo ra, nếu không thành công, hoặc là cậu không thể nắm chắc, thì chúng ta sẽ từ bỏ."

Hugh không hề do dự, trịnh trọng gật đầu.

Furth lập tức hơi thẳng người lên, lật "Bút ký lữ hành Lemano" đến một tờ giấy khô vàng.

Phía trên tờ giấy này giăng kín các ký hiệu và biểu trưng phức tạp, vặn vẹo, khó có thể miêu tả, chỉ nhìn trực quan đã khiến người ta có cảm giác cuồng phong đang gào thét.

Năng lực Bán Thần con đường "Thủy thủ", "Lốc xoáy"!

Sau khi quan sát bốn phía, xác nhận không có kẻ địch khác, tầm mắt Furth lướt qua khe hở giữa những chiếc rương, tập trung vào Tử tước Stratford, ngón tay khẽ lướt qua tờ giấy khô vàng.

Tiếng động "vù vù" chợt nổ ra, mắt thường có thể nhìn thấy cơn lốc đang dâng lên từ dưới chân Tử tước Stratford, phóng lên giữa không trung.

Vị thị vệ trưởng cung điện kia đột nhiên gặp phải tấn công khủng bố như thế, không thể nào giữ được thăng bằng, bị lốc xoáy hất tung lên, đập mạnh vào trần nhà kho hàng.

Uỳnh!

Nóc kho hàng bị cơn lốc xé nát, một phần sụp xuống, một phần bị cuốn theo gió bay ngày càng cao.

Tử tước Stratford thiếu chút nữa thì hôn mê ngay tại trận, cũng không thể cầm được "Giá chữ thập rực rỡ" kia nữa, để mặc nó văng ra khỏi tay.

Mũi nhọn mang theo vệt máu tươi rời khỏi ngón tay tương ứng, màu xanh đồng loang lổ một lần nữa giăng kín vỏ ngoài giá chữ thập.

Hào quang sáng chói không tỳ vết kia cũng theo đó biến mất.

Thấy cảnh tượng đó, Hugh không chút do dự lao ra khỏi chỗ đang ẩn nấp, trong đôi mắt phản chiếu hình ảnh Tử tước Stratford đầu tiên, tiếp đó là ánh lên hai luồng "Tia chớp" chói chang.

"Tinh thần đâm thủng"!

Trong cơn lốc dữ dội, Tử tước Stratford hệt như một chiếc lá cây rời cành bị gió cuốn vào, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé thành từng mảnh.

Trong tình trạng đó, ông ta căn bản không thể làm ra phản ứng gì, càng đừng nói đến chuyện mở miệng nói, chỉ có thể dựa vào "Kỵ sĩ trừng phạt" để chống đỡ nỗi đau đớn toàn thân, hi vọng mình không bị mất đi cánh tay hay cái đầu ở trong cơn lốc xoáy khủng khiếp này.

Ông ta vốn tưởng cuộc săn bắn lần này đã thành công, sắp bắt được Triss, hơn nữa còn vô cùng xác định đối phương không có sự trợ giúp, bởi vậy dồn toàn bộ sự chú ý vào trên người, nào ngờ đột nhiên lại trở thành con mồi, rơi vào một cái bẫy không hề có dấu hiệu báo trước nào.

Mắt thấy lốc xoát bắt đầu yếu đi, bản thân chỉ bị sây sát vì va chạm, không trúng vết thương trí mạng, Tử tước Stratford nhanh chóng thử khống chế thân mình, để chuẩn bị cho trận chiến có khả năng xảy ra ngay sau đó.

Đúng lúc này đầu ông ta đột nhiên đau đớn dữ dội, giống hệt như bị một con dao sắc nhọn cắm phập vào, còn ngoáy vài phát.

Cảm giác này Tử tước Stratford vừa quen thuộc vừa xa lạ. Bởi vì tuy ông ta chưa bao giờ được trực tiếp trải nghiệm, nhưng đã từng "thử" trên người rất nhiều mục tiêu và quan sát phản ứng của họ.

Đây là loại năng lực phi phàm mà ông ta dùng thành thạo nhất.

"Tinh thần đâm thủng"!

Rầm!

Tử tước Stratford gặp ngay phải tấn công trước khi ổn định trạng thái cơ thể, lập tức cả người nện mạnh xuống đất, giá chữ thập màu xanh đồng kia rơi cách đó mấy mét.

Bịch bịch bịch!

Hugh cầm theo "Dao lạnh lẽo", sải một bước dài, dùng tư thế xung phong chạy thẳng về phía Tử tước Stratford còn đang mờ mịt, giãy dụa định đứng lên.

Mà trước khi Hugh lao ra, Furth đã thuần thục lật "Bút ký lữ hành Lemano", để nó mở đến một trang có hoa văn như tấm da dê.

Ngón tay cô lướt qua trang giấy, xung quanh người Tử tước Stratford lại một lần nữa xuất hiện bóng đen, chúng ngưng tụ thành xiềng xích màu đen, quấn từng vòng quanh mục tiêu, trói chặt ông ta ở đó.

Tử tước Stratford vừa mới lấy lại tinh thần tỉnh táo lại, còn chưa kịp lựa chọn mục tiêu để trừng phạt, cấm đoán sự vật ở một mức độ nào đó, thì lại một lần nữa mất tự do, ngay cả miệng cũng bị xiềng xích bóng tối kia bịt kín.

"Gông xiềng vực sâu"!