← Quay lại trang sách

Chương 1295 Thu hoạch (1)

Bỏ bút máy xuống, Klein cúi đầu nhìn giá chữ thập màu xanh đồng trong tay, vẻ mặt hơi nghiêm trọng, hít sâu một hơi:

"Lại sắp bắt đầu tìm chết..."

Anh nghi ngờ "Chữ thập vô ám" lúc đầu thuộc về tạo vật chủ thành Bạc Trắng, thần Viễn Cổ Thái Dương, thần linh còn hùng mạnh hơn cả cổ thần như "Rồng Không tưởng", những thương tổn phải chịu khi dò xét ngài chắc chắn còn hơn cả lúc Klein bói toán "Grossel du ký" lúc trước.

Nhưng, bây giờ đã khác lúc xưa, hiện Klein đã là "Quỷ pháp sư" danh sách 4, là Bán Thần, thương tổn có thể tiếp nhận, năng lực từ không gian thần bí phía trên sương mù xám có thể điều động được đã vượt xa hồi còn danh sách 5.

Mất vài giây ổn định lại tâm trạng, anh dựa vào lưng ghế, một tay cầu "Chữ thập vô ám", một tay cầm tờ giấy, thấp giọng lặp lại câu bói toán.

Lần nọ nối tiếp lần kia, Klein dùng trạng thái minh tưởng làm cầu nối, tiến vào cảnh trong mơ thâm trầm.

Trong thế giới sương mù mênh mông, xuất hiện một tòa nhà bị đổ từng tầng bê tông "xám trắng" không nhìn rõ hình dáng vốn có, nó ở trong cảnh tối om, xung quanh như đang có từng con quái vật ẩn nấp.

Bên ngoài tòa nhà xám trắng kia nứt ra một khe hở, thò một bàn tay có màu da trắng bệch ra.

Một bóng người bước ra, là đàn ông, trên người mặc áo dài của nhân viên thần chức màu đen, trước ngực đeo một giá chữ thập màu bạc.

Người đàn ông này tóc không dài, hầu như có màu đen, nhưng chân tóc lại lộ màu vàng nhạt pha ánh kim, đôi mắt hắn chỉ có một màu vàng thuần túy, làn da khá trắng, đường nét góc cạnh, hốc mắt lõm xuống, có chỗ rất giống với người bắc đại lục hiện nay.

Hắn đi về phía trước hai bước, đưa tay cầm lấy giá chữ thập nhìn có vẻ rất bình thường kia, ánh mắt dần thoát khỏi trạng thái mê man, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Hắn lập tức nhỏ giọng nói:

"Phải có ánh sáng!"

Trong chớp mắt, bóng tối bao quanh tòa nhà xám trắng bị ánh hào quang sáng ngời xuyên thủng, để lộ ra dáng vẻ thật sự.

Đây là một cái hang sâu không nhìn thấy bên trên, mà ánh hào quang vô cùng vô tận đang tràn ngập mỗi một ngóc ngách trong đây.

Vì thế, thế giới này có ánh sáng.

Hình ảnh theo đó thoáng chớp nháy, nhảy sang cảnh tiếp theo:

Một giọt máu màu vàng kim tỏa ra ánh sáng và độ ấm rơi xuống giá chữ thập màu bạc.

Từ giọt máu nhìn lên trên, dường như có một bóng người hoàn toàn do ánh sáng tạo thành, gương mặt không thể nhìn thấy rõ ràng của hắn hướng lên trên, hiện ra vẻ vặn vẹo vào đau đớn như thực chất.

Ánh mắt hắn chợt quay sang, hướng về phía trên sương mù xám, chĩa thẳng vào Klein đang ngồi trên ghế dựa cao của "Kẻ Khờ", giọng nói trầm thấp kia lại vang lên:

"Quỷ bí..."

Suy nghĩ của Klein không hề có sự báo trước, chợt nổ vang dội.

Sương mù xám vô biên vô hạn sôi sục hẳn lên, khắp mọi nơi trong cung điện xa xưa hùng vĩ đều bốc cháy ngùn ngụt.

Ngọn lửa dữ dội ngưng tụ thành cụm, giống như một vầng mặt trời sáng chói rực rỡ đang dâng lên trong mảng không gian thần bí này.

Một cơn lốc thổi vù vù lật đổ bàn dài loang lổ, bẻ gãy cột đá thô to, khiến nửa cung điện ầm ầm sụp xuống.

Klein ngồi ở vị trí của "Kẻ Khờ" đầu tiên là sôi sùng sục, sau đó nứt ra rất nhiều lỗ thủng, trên gương mặt rạn nứt bò ra rất nhiều con nhuyễn trùng cháy đen.

Anh cũng chưa chết đi, thậm chí cực kỳ bình tĩnh giơ tay phải, khẽ gõ lên tay vịn của ghế dựa cao.

Không gian thần bí phía trên sương mù xám này cũng theo đó xuất hiện sự chấn động rõ rệt, sức mạnh tuôn ra ào ào từng đợt, khuấy lên lốc xoáy, dập tắt lửa, khiến vầng mặt trời rực cháy kia nhanh chóng tiêu tan từng tấc một.

Cột đá thô to một lần nữa đứng sừng sững, chiếc bài dài loang lổ trở về nguyên trạng, tòa cung điện mênh mông thần thánh hệt như chưa từng bị hư hại, sụp đổ.

Chỉ chớp mắt đầu Klein đã trở lại bình thường, những con nhuyễn trùng đang chui ra cũng trút bỏ lớp cháy đen, trở về màu trong suốt, bò lại chỗ cũ.

"Quả thật còn mạnh hơn cả "Rồng Không tưởng" Angel Wade..." Klein thấp giọng tự nói một câu, vẻ mặt vặn vẹo khó kìm được, nhịn không được giơ tay day trán: "Đau... cảm giác đau đớn này rõ ràng cũng mạnh hơn..."

Anh vừa lẩm bẩm, vừa khẽ gõ mép bàn dài loang lổ, khiến không gian thần bí phía trên sương mù xám một lần nữa chấn động.

Trong lúc chấn động, nền cung điện đột nhiên hiện ra một bóng đen đậm đặc.

Bóng đen này vặn vẹo, giãy dụa, cuối cùng bị lực lượng của sương mù xám dọn dẹp sạch sẽ, không hề lưu lại dấu vết nào.

Qua mười giây, Klein mới chính thức dịu xuống, hồi tưởng lại hình ảnh vừa nhìn thấy:

"Vị kia hẳn là thần Viễn Cổ Thái Dương, tạo vật chủ thành Bạc Trắng, cha của Adam và Amon..."

"Nhìn từ vật phẩm trang sức giá chữ thập mà ngài đeo cùng câu nói "phải có ánh sáng" kia, ngài thật sự có xác suất rất lớn là người đầu tiên xuyên không, có lẽ vì là người Âu Mỹ, cho nên khả năng lớn là còn có bối cảnh giáo hội..."

"Ngôn ngữ ngài dùng là loại có thể điều động được sức mạnh thiên nhiên, khá giống với tiếng Người khổng lồ, nhưng vẫn có điểm khác biệt, vả lại không thuộc về tiếng Tinh linh, tiếng Cự long, tiếng Hermes cổ... Ừm, nó có chỗ tương tự với tiếng Fossack cổ ở bắc đại lục, tiếng Dutan ở nam đại lục. Bởi vậy tuy mình không nắm giữ được môn ngôn ngữ này, lại vẫn gắng gượng hiểu được ngài đang nói gì... Đây là ngôn ngữ mà ngài đã nắm giữ trong tòa kiến trúc xám trắng kỳ dị kia?

"Ngài xuyên không đến đó, kế thừa di sản phong phú?"

"Cảnh thứ hai là lúc ngài bị phản bội, hình ảnh trước khi bị ba vị Vua Thiên Sứ Thuần Trắng, Trí Thuệ, Gió Bão ăn thịt?"

"Đối với một vị thần linh được xưng là tạo vật chủ mà nói, vẻ đau đớn và vặn vẹo trên gương mặt như thực chất kia có lẽ sẽ chỉ xuất hiện khi ở trong tình cảnh đó..."

"Ừm, trước khi ngài ngã xuống, giọt thần huyết rơi xuống lúc trước đã dung hòa vào giá chữ thập màu bạc, thay đổi hình thái của giá chữ thập, khiến nó trở thành vật phong ấn có cấp bậc không thấp."

"Như vậy xem ra, "Chữ thập vô ám" này hoặc là bị một trong ba vị Vua Thiên Sứ Thuần Trắng, Trí Tuệ, Gió Bão lấy được, hoặc là rơi vào trong tay Amon hoặc Adam. Đối với họ mà nói, đây là một di vật quan trọng của cha mình."

"Khả năng trước không cao lắm, năng lực chính diện và hiệu quả xấu của giá chữ thập này đều vô cùng hữu dụng, vả lại lai lịch là bí mật cần che giấu, không ai lại đưa cho gia tộc Augustus cả... Như vậy xem ra, thật sự là do Adam sắp xếp?"

"Hắn đưa "Chữ thập vô ám" cho tiểu thư "Ma thuật sư" và "Thẩm Phán" một cách vô cùng tự nhiên hợp, là vì điều gì?"

"Hắn đã thông qua sự quan sát nhất định, phát hiện hai vị tiểu thư kia thờ phụng "Kẻ Khờ"?"

"Giá chữ thập này là gửi cho "Kẻ Khờ" không thuộc về thời đại này?"

"Hắn muốn biết người cha cũng không thuộc về thời đại này của mình đến từ nơi nào? Nhưng vấn đề ở chỗ là, hắn định đưa vấn đề này ra thế nào? Làm cách nào để thu được đáp án?"

"Địa vị của vị tạo vật chủ thành Bạc Trắng kia thực sự rất cao, tuy lịch sử đã cách đây rất lâu, thế mà vẫn nhận ra sự "dò xét" của mình, chuyển ánh mắt đến phía trên sương mù xám và mảnh không gian thần bí này, hơn nữa ảnh hưởng tạo ra ngoại trừ phá hỏng mọi thứ ở mặt ngoài, còn ngấm ngầm ăn mòn, sinh ra bóng đen kỳ lạ, nó thiếu chút nữa đã ẩn náu trót lọt..."

"Có phải điều này có nghĩa rằng, sau khi nắm giữ quyền lực nhiều lĩnh vực, thì địa vị của thần linh cũng sẽ có một lần biến chất?"