Chương 1304 Hi vọng (2)
Chủ yếu là nữ thần đang tiêu hóa "Tính duy nhất" của con đường "Tử Thần", một thời gian rất dài nữa cũng không thể giáng trần... Hi vọng, Chúa Tể Của Gió Bão và Thần Hơi nước cùng Máy móc có thể kịp thời ứng phó vào lúc mấu chốt... Bất kể thế nào, có quý cô Arianna, có Will Onsetin, có Pares Zoroaster, cho dù đối mặt với Vua Thiên Sứ, cũng sẽ không gặp kết cục chết chắc, cho dù chết, họ cũng còn cơ hội đoạt lại thi thể của mình... Kiên trì càng lâu thì hi vọng sống sót càng lớn... Klein dùng cách tự giễu để giảm bớt áp lực.
Lúc trước ở phía trên sương mù xám, anh đã nghĩ xong trọng tâm điều tra kế tiếp, đó chính là lấy việc truy tra "Thánh nữ trắng" Catherine và ma nữ Triss hiện nay không biết danh sách mấy làm chủ yếu. Còn về phía Hervin Rambis, chỉ cần đối phương không chủ động liên lạc với tiểu thư "Chính Nghĩa", thì anh sẽ gắng sức không tìm kiếm, đỡ gặp phải chuyện ngoài ý muốn không thể giải quyết được.
Một mặt đợi tiểu thư "Thẩm Phán" hồi đáp, một mặt thử xem có thể tìm được "Trung tướng bệnh tật", dựa vào liên hệ huyết mạch để tìm ra tung tích "Thánh nữ trắng", nhưng khả năng này không lớn lắm, ba giáo hội lớn chắc hẳn cũng có thể nghĩ ra cách này, giáo phái Ma Nữ không thể không có đề phòng... Lát nữa bảo danh sách thử thu thập vật phẩm liên quan của "Trung tướng bệnh tật", mình dựa vào sương mù xám có thể che chắn và quấy nhiễu để làm bói toán... Ừm, tiện thể bảo hắn hỏi xem tình huống Anderson, những việc này cũng không gấp, "Chữ thập vô ám" đang được thí nghiệm... Klein cất suy nghĩ đi, xoay người xuống giường.
Anh đã lợi dụng sự áp chế của sương mù xám, đem "Chữ thập vô ám" cột chung một chỗ với vật phẩm thần kỳ "Ngón tay gãy", xem lần sau đi lên có đặc tính phi phàm được phân tách ra không.
Nghỉ ngơi ở trong nhà một hồi, Klein thay quần áo, dẫn theo người hầu nam bên cạnh Enyuni ra ngoài, định tới Giáo đường St. Samuel cầu nguyện, sau đó đến "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" dạo một vòng.
Người hầu nam bên cạnh này thật ra không phải là "Người thắng cuộc" Enyuni, mà là Cunas Korger, còn Enyuni thực sự đã sớm dùng nhẫn "Hoa máu" biến thành máu thịt, trốn trong dạ dày "Bá tước đọa lạc".
Lúc này, khí trời Backlund âm u theo mùa, đèn khí ga hai bên đường dùng lưới sắt mắt cáo vây quanh vẫn chưa được thắp lên, trong các ngôi nhà hai bên đường lác đác mấy ngọn đèn.
Klein không tỏ vẻ gì, thu tất cả cảnh tượng đó vào trong mắt, ngồi xe ngựa từ phố Berklund đi vào phố Phelps, đến Giáo đường St. Samuel cầu nguyện trước, tiếp đó đội mũ dạ, cầm gậy chống, đi bộ về phía "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen".
Tới gần cửa, anh nghe thấy tiếng chuông leng keng, thấy tiểu thư Audrey đang đạp một chiếc xe đã được cải tạo, không có thanh ngang, khá là tinh xảo, từ trong ngõ nhỏ bên cạnh đi ra.
Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng mộc mạc, chân đi đôi giày da màu đen, tóc vàng được búi lên đơn giản, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn đường, yên sau có một con chó lông vằng đang ngồi, bất kể là xe lắc lư thế nào, nó cũng có thể giữ được thăng bằng.
Chú ý thấy quý ngài thái dương hoa râm khí chất nho nhã ở phía trước, Audrey hơi cong khóe miệng, nở nụ cười tươi, nhẹ nhàng chào hỏi:
"Chào buổi chiều, ngài Dantes."
"Chào buổi chiều, tiểu thư Audrey, tâm trạng của cô dường như không tệ?" Klein nhìn đối phương dừng xe, chống chân xuống.
Nụ cười của Audrey rạng rỡ hơn:
"Ngài nói đúng, tâm trạng của tôi quả thật không tệ, đạp xe vài vòng, tôi cảm thấy phiền não đều bay biến cả."
Không tệ, năng lực điều chỉnh bản thân của "Người quan sát" vẫn rất mạnh... Klein thầm khen một câu, nhìn con chó lông vàng ngồi đằng sau xe đạp kia, lại đánh giá chiếc xe đạp không giống với các loại trên đường lắm, thuận miệng nói:
"Đây là xe đạp kiểu mới chuyên thiết kế cho nữ giới sao?"
"Gì mà chuyên thiết kế cho nữ giới? Nếu ngài muốn ngồi, cũng có thể ngồi đó." Audrey mỉm cười đáp lại: "Tôi chỉ nói với người của công ty xe đạp rằng cần cân nhắc đến nhu cầu khác nhau của quần thể. Đây là sản phẩm có thiết kế mới nhất của họ, còn chưa đưa vào sản xuất hàng loạt, bảo tôi đạp thử một chiếc, rồi cho ý kiến."
"Một ý tưởng thật tuyệt." Klein cười khen ngợi một câu, lập tức như có điều suy nghĩ, hỏi: "Cô quen biết người nắm giữ công ty xe đạp ở Backlund?"
Đôi mắt Audrey hơi cong lên, đáp lại:
"Đương nhiên, tôi là một trong những cổ đông chính của công ty xe đạp Backlund."
Cổ đông chính... Mình quên mất việc này... Cô ấy cuối cùng vẫn thành công... Klein giống như đã rõ điều gì đó, khóe miệng cong lên, lắc đầu như tự giễu:
"Thì ra là thế, sức tưởng tượng của tôi không đủ phong phú rồi."
"Sao? Cảm giác sau khi ngồi thế nào?"
Audrey giữ ghi đông xe đạp, tròng mắt hơi đảo, vừa nhớ lại vừa nói:
"Rất tuyệt, rất hợp với nữ giới."
Tiểu thư cao quý, vừa rồi cô không nói như vậy... Klein nhướng mày, nhưng không ngắt lời cô gái đối diện.
Audrey lại mang theo ý cười, nói tiếp:
"Với tôi mà nói, nó có thể khiến tôi điều chỉnh tâm trạng, giảm bớt áp lực, cũng giống như cưỡi ngựa vậy. Nhưng cưỡi ngựa thì phải thay quần áo chuyên dụng, phải đến trường đua ngựa hoặc là vùng ngoại ô, nếu chỉ ở trong nhà mình hoặc ra đường thì không thể khiến cho ngựa chạy băng băng được, thiếu mất cảm giác tất yếu. Mà xe đạp thì không có vấn đề đó, nó còn có thể chui vào các ngõ ngách mà xe ngựa không vào được, có thể cho tôi được chiêm ngưỡng những phong cảnh khác nhau. Vừa rồi khi tôi đạp xe ngang qua một hộ gia đình, thấy trong vườn hoa của họ có mấy đóa hoa đang nở rộn, tự nhiên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ."
"À, lúc gặp được người đi xe đạp khác, tôi cũng rất hứng khởi. Họ rất cố gắng mang đến hi vọng trong cuộc sống, tuy bận rộn gấp gáp, nhưng không hề chết lặng. Được rồi, đừng cười nhạo tôi, tôi biết ngài muốn nói người có thể mua được xe đạp, tuyệt đối không phải là tầng lớp dưới cùng trong xã hội này, tôi chỉ đơn thuần vui vẻ vì họ thôi."
"Hi vọng, hi vọng có một ngày, tôi có thể đạp xe đi qua mỗi một con đường ở Backlund."
Klein lẳng lặng nghe, tâm trạng cũng dần tốt lên.
Theo sự miêu tả của tiểu thư "Chính Nghĩa", trước mắt anh dường như cũng đã xuất hiện cảnh tượng như vậy, mà đây là một chút thay đổi bé nhỏ không đáng kể được anh mang đến thế giới này.
Anh cười một tiếng rồi nói:
"Không, tôi không có ý định phản bác, điều này nghe rất thú vị. Đây cũng là hình ảnh mà tôi hi vọng sẽ được nhìn thấy ở Backlund, càng nhiều càng tốt."
"Tôi vốn còn tồn tại nghi ngờ đối với một vài chuyện, nhưng bây giờ dường như giảm đi rất nhiều rồi."
Nói tới đây, anh chỉ cửa chính của "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" ở số 22 phố Phelps:
"Vào thôi, có vẻ trời sắp mưa rồi."
"Được, tôi đi đỗ xe." Audrey xuống xe đạp, dắt nó và con chó lông vàng vòng về phía cửa sau.
Nơi đó có chia ra một khoảng chuyên để dựng xe đạp, có mái che, không sợ bị ướt mưa. Trong các tổ chức giống như "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen", các nhân viên thường xuyên phải ra ngoài càng ngày càng có nhiều người đi xe đạp. Đương nhiên, chẳng ai dám dựa vào loại phương tiện giao thông này để đến khu đông, ở nơi đó thứ gì cũng có khả năng bị trộm.
Lúc gần tới cửa sau, con chó lông vàng Susie nhảy xuống xe đạp, quay đầu nhìn nơi vừa rồi, cảm thấy nghi hoặc nói:
"Audrey, lúc ngài Dantes nghe thấy cô nói cô là cổ đông chính của công ty xe đạp, giọng điệu có chút phức tạp, nhưng tôi suy luận ra được ý nghĩa thực sự."