Chương 1305 Mặt biển yên tĩnh
Audrey khẽ cười một tiếng:
"Lúc trước tao có nghe nói đến một việc, trong số những người tranh mua cổ phần của công ty xe đạp với Hibbert còn có ngài Dantes."
"Tôi hiểu rồi!" Susie để lộ nụ cười rõ ràng, cảm thấy vui vì mình đã quan sát chính xác.
Trong "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen", Klein rất lịch thiệp đợi tiểu thư Audrey dẫn theo người bạn chó phi phàm của mình trở về, cùng đi lên tầng hai.
Lúc này, một nhân viên công tác ra nghênh đón, nói với Audrey:
"Cô quản lý, ngài Portland Mormont hiệu trưởng trường đại học kỹ thuật Backlund đang đợi cô ở trong phòng."
"Vì sao hiệu trưởng Mormont lại đến đây?" Audrey hơi kinh ngạc hỏi.
Nhân viên công tác kia đầu tiên là chào hỏi quản lý Dwayne Dantes một tiếng, tiếp đó mới đáp:
"Ngài ấy không nói gì..."
Nhân viên công tác này còn chưa dứt lời, Portland Mormont có thân hình cao lớn gương mặt hồng hào vừa vuốt lại mái tóc bạc, vừa từ trong phòng khách đi ra/
Ông ta giơ tay đặt lên ngực, cúi chào:
"Tiểu thư Audrey cao quý, xin tha thứ cho sự thăm hỏi tùy tiện của tôi."
Ở Ruen, sau khi quen biết nhau, đối với phu nhân quý tộc thì gọi họ, còn đối với tiểu thư thì gọi tên.
"Đây là vinh hạnh của tôi." Audrey khách sáo đáp lại.
Portland Mormont là một hiệu trưởng chú tâm vào học thuật hơn, không nịnh nọt và hàn huyên thêm, trực tiếp cười nói:
"Là thế này, tôi muốn xây dựng thêm một phòng thí nghiệm máy móc mới trong trường đại học kỹ thuật, mục đích là phát minh và mở rộng các loại máy móc sản xuất có ích cho công nghiệp và cuộc sống. Không biết cô có hứng thú quyên tiền, hoặc nên nói là đầu tư không?"
"Ha ha, Dwayne, thế nào? Có muốn hợp tác không? Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đòi một khoản từ ủy ban giáo dục cao đẳng."
Là một ý tưởng rất tốt, nhưng Backlund và toàn bộ vương quốc, tiếp theo sẽ có khả năng rơi vào lốc xoáy... Klein nghe hiệu trưởng Mormont nói xong, nhất thời hơi ngây ra.
Audrey khẽ gật đầu, cười nói:
"Nghe có vẻ rất thú vị, nhưng tôi cần xem nhiều tư liệu hơn, đây là trách nhiệm đối với bản thân tôi, cũng là trách nhiệm đối với các ngài."
"Tôi cũng có suy nghĩ giống vậy." Klein nói theo.
Portland Mormont cười sang sảng đáp:
"Không thành vấn đề, trở về tôi sẽ sắp xếp một vài thứ đưa cho hai người."
...
Trên "tàu Golden Dream", Biển sương mù.
Hermann Sparrow lại quan tâm đến tình huống của Anderson... Với cả, thu thập các vật phẩm liên quan đến "Trung tướng bệnh tật" là có ý gì? Không ít hải tặc cũng đang điên cuồng truy đuổi những thứ tương tự, nhưng chưa từng thành công... Danis sau khi nhận được tin tức của Hermann Sparrow thì trong lòng đầy khó hiểu.
Nhưng dù có khó hiểu đến đâu, hắn vẫn phải nghiêm túc và cẩn thận cảm ơn Ngài "Kẻ Khờ".
Tiếp đó, hắn bỏ cần câu xuống, xoay người đi vào khoang thuyền, đi một mạch đến căn phòng mà Anderson đang ở nhờ kia.
Danis lưu loát gõ cửa mở cửa, rồi khoanh hai tay đứng ở cửa, nói với Anderson đang sáng tác tranh:
"Thế nào? Thứ trong bụng kia tiêu hóa đến đâu rồi?"
Anderson bỏ bút vẽ xuống, liếc Danis một cái, trầm giọng đáp:
"Nó đã biết gọi bố rồi."
"..." Danis theo bản năng lùi lại hai bước.
Anderson lập tức lấy lại vẻ ung dung, cười nói:
"Đùa chút thôi, cũng không tệ lắm. Thuyền trưởng của các anh vừa có ý tưởng vừa có sức hành động, vấn đề duy nhất chính là số lần thất bại quá nhiều."
"À, thứ trong bụng tôi đã bị cách ly rồi, trong một khoảng thời gian rất dài nữa, nó sẽ không tạo ra ảnh hưởng gì đối với tôi."
Gã vừa nói vừa xoa bụng.
Danis nhướng mày, hiếu kỳ hỏi:
"Vốn là có ảnh hưởng à?"
Anderson đánh giá danh sách từ trên xuống dưới vài lần:
"Anh hẳn là đã từng nghe nói, đặc tính phi phàm hoặc ma dược nào đó, nếu tiếp xúc thời gian dài với vật phẩm sẽ chui vào bên trong, cải tạo chúng, khiến chúng trở thành vật phong ấn khó mà sử dụng. Còn thân thể của con người chẳng qua là một vật phẩm khá đặc thù mà thôi."
"Đôi khi, tôi rất nghi ngờ, anh dựa vào việc tiếp xúc với ma dược để đạt được năng lực phi phàm chứ không phải là ăn chúng, thế cho nên đầu óc mới bị ăn mòn."
Đổi là trước kia, Danis chắc chắn sẽ giận dữ, nhưng hiện giờ hắn chỉ "à" một tiếng:
"Nói cách khác, nếu không cách lý, thì dần dần anh sẽ bị thứ trong bụng thẩm thấu và cải tạo, gồm cả đầu óc?"
Anderson nghe vậy thì chẹp miệng lấy làm kỳ lạ:
"Được lắm, tiếp tục đi, đừng có ngừng lại, tôi cảm thấy anh có thể thử tấn thăng danh sách 6, ừm, bình thường anh phóng hỏa cũng quen tay lắm mà."
Danis khinh thường đáp lại:
"Chẳng qua là tôi thiếu tài liệu thôi."
Nhớ đến lời dặn của Hermann Sparrow, hắn gặng hỏi mặc dù trong lòng không tình nguyện lắm:
"Sau khi cách ly thì xử lý thế nào?"
Anderson vuốt ve khuy áo đầu tiên trên áo sơ mi, bật cười nói:
"Hai con đường, một là tìm Bán Thần loại "Kẻ vô ám" hỗ trợ, để thứ này phân tách ra từng chút một. Về phương diện này, thuyền trưởng của các anh có người quen. Vấn đề duy nhất là khi thứ kia phân tách ra, thì đồng thời đặc tính phi phàm của tôi cũng có khả năng cao bị phân tách ra theo, khiến danh sách của tôi bị giảm xuống, thậm chí trở thành người bình thường."
"Còn con đường thứ hai sao? Nghĩ cách lấy được phối phương ma dược "Kỵ sĩ kiên cường", chuẩn bị tốt nghi thức và tài liệu phụ trợ tương ứng, xem có cơ hội chủ động dung nạp thứ đó không, dùng nó để trở thành Bán Thần."
"Việc này nghe có vẻ rất nguy hiểm." Danis đưa ra đánh giá đúng trọng tâm về con đường thứ hai kia.
Nụ cười trên mặt Anderson rõ ràng hơn chút:
"Quả thật, việc này rất nguy hiểm, tôi thậm chí còn không biết có làm được không."
"Nhưng, anh không cảm thấy chuyện khó khăn, có tính khiêu chiến như thế, rất thú vị sao? Việc này ít nhất là phủ hợp với thẩm mỹ của tôi hơn cách thứ nhất."
Danis nghiêm túc lắc đầu đáp:
"Không thấy."
Hắn lập tức hỏi với vẻ vừa khiêu khích vừa thử:
"Chẳng phải anh có rất nhiều di sản, à không, tài sản ở chỗ nào đấy sao? Tôi có thể đưa tro cốt của anh về đó."
Anderson không hề tức giận chút nào, trịnh trọng gật đầu:
"Đến lúc đó anh có thể suy xét đến việc trực tiếp ăn tro cốt của tôi."
... Vì sao người này hoàn toàn không bị khích tướng... Khóe miệng Danis co rút, quyết định từ bỏ, đi tìm thuyền trưởng hỏi xem làm thế nào mới lấy được vật phẩm liên quan đến "Trung tướng bệnh tật".
...
Đêm khuya, số 160 phố Berklund, Klein đang định đi ngủ, thì thấy tiểu thư tín sứ mang theo bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ từ trong hư không bước ra, một trong bốn cái đầu đang ngậm một phong bì mỏng, bên trong đựng một bức thư.
"Ai gửi?" Klein hỏi theo thói quen, cũng đưa tay ra nhận lấy.
Bốn cái đầu của Reinette Tincole lần lượt lên tiếng đáp:
"Sharon..." "Không thích..." "Có..." "Biệt hiệu..."
Sharon không thích biệt hiệu? Sao cô ấy biết được? Cô ấy đã từng trao đổi với tiểu thư Sharon? Nghe câu trả lời của Reinette Tincole, Klein đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt xuất hiện một đống nghi hoặc.
Theo anh thấy, trong tình huống bình thường, tín sứ và người gửi thư sẽ không trao đổi, toàn bộ quá trình chỉ là xuất hiện, lấy thư và rời khỏi.
Hơn nữa, vị tiểu thư tín sứ này đặt biệt hiệu từ khi nào cần đối phương đồng ý? Frank Lee và Patrick Blaine từng tỏ vẻ đồng ý sao?
Vài giây sau, trực giác của Klein đã đưa ra suy đoán, đó chính là tiểu thư tín sứ và tiểu thư Sharon chắc chắn có tồn tại mối liên hệ nào đó, mà Reinette Tincole cũng không muốn giấu diếm điều gì.
Cất suy nghĩ đi, Klein mở phong bì, lấy bức thư ra, nhanh chóng xem nội dung bên trên:
"Có một chuyện tôi hi vọng có thể nhận được sự trợ giúp của anh, tình hình chi tiết xin hãy đến "Quán Bar Brave" gặp mặt nói chuyện..."