← Quay lại trang sách

Chương 1310 Đặt mình trong dòng nước xiết (1)

Tiếp theo, mục tiêu của tôi chính là làm rõ vị quốc vương này rốt cuộc muốn làm gì. Vì thế, tôi định sẽ đối đầu với "Thánh nữ trắng" Catherine của giáo phái Ma Nữ, cô ta chắc chắn là biết về bí mật tương ứng."

"Cô ta đã là danh sách 3, là ma nữ không già, cực kỳ khó để giết chết, cũng rất khó bị bắt giữ."

"Tôi phải thừa nhận, chỉ dựa vào thực lực của một mình tôi thì không đủ để đối phó với cô ta. Nếu anh cảm thấy hứng thú và đủ tin tưởng, thì chúng ta có thể thử hợp tác."

"Anh biết cách liên lạc với tôi rồi đấy."

"Triss."

Buông bút máy xuống, Triss gấp bức thư lại, bắt đầu bố trí nghi thức triệu hồi tín sứ của Hermann Sparrow.

Đến tận lúc này cô ta mới viết thư cho nhà mạo hiểm điên cuồng kia, là vì lo đối phương dùng tín sứ tìm ra chỗ ẩn thân của mình, sau đó mang theo trợ thủ trực tiếp "Truyền tống" đến đây tấn công, cho nên đợi đến khi sắp rời đi mới thử viết thư.

Tuy Triss không thể xác định Hermann Sparrow rốt cuộc mang theo ý đồ thế nào, không thể phán đoán đối phương có đột nhiên tập kích mình không, nhưng cẩn thận theo thói quen, cô ta vẫn lựa chọn cách có thể đảm bảo an toàn cho mình nhất.

Sau khi giao thư cho tín sứ sẽ lập tức rời khỏi đây, đợi Hermann Sparrow liên lạc với mình, chưa đến lúc hành động cuối cùng thì gắng sức không chạm mặt anh ta... Cũng không biết sau lưng anh ta đang cất giấu thế lực gì, phải dùng phương thức điều động và lợi dụng làm chủ, không thể quá tin tưởng anh ta... Tuy làm vậy rất phiền toái, nhưng lại an toàn... Triss vừa nghĩ vừa dừng tay, lùi ra sau hai bước, nhìn ánh nến, dùng tiếng Hermes cổ tụng niệm:

"Tôi!"

"Tôi dùng danh nghĩa của mình triệu hồi:"

"Linh hồn quanh quẩn trong hư vô, sinh vật thân thiện đồng ý cho sử dụng, tín sứ chỉ thuộc về một mình Hermann Sparrow."

Cô ta vừa dứt lời, ánh nến chợt bùng lên, trở nên nhợt nhạt vô cùng.

Ngay sau đó, một bóng người từ trong ánh nến bước ra, mặc chiếc váy dài rườm rà u ám, tay xách theo bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ xinh đẹp.

Tám con mắt màu đỏ tươi trên bốn cái đầu đồng thời chuyển động, đồng loạt chuyển ánh nhìn về phía Triss đối diện.

Đồng tử của Triss bỗng phóng to, hệt như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khủng bố, vô cùng khó lường.

Trong một căn phòng chất đầy đồ của nhà xưởng, khu St. George, Backlund.

Chiếc gương có vết nứt nhìn rõ chợt lóe lên ánh sáng, mặt ngoài trở nên sâu thẳm u ám, giống như nối liền với một thế giới khác.

Bỗng nhiên, một cánh tay trắng nõn từ trong mặt kính thò ra, hệt như xuyên qua từng tầng nước gợn.

Một bóng người theo đó bước ra khỏi gương, chính là Triss ngọt ngào thanh tú, mặc váy đen dài.

Khuôn mặt cô ta tái nhợt hiếm thấy, hệt như mất đi màu máu, trán lấm tấm mồ hôi.

Bộp một tiếng, rương hành lý trong tay Triss rơi xuống đất, nỗi sợ hãi dâng lên trong đôi mắt rốt cuộc khó mà áp chế nổi.

Cô ta tự thì thào một câu với vẻ mờ mịt:

"Tín sứ của anh ta lại là một vị Thiên sứ..."

Giờ phút này, Triss chỉ cảm thấy sau lưng rét buốt như có gió lạnh thổi qua.

Lúc trước cô ta không thể nào dự liệu được triệu hồi tín sứ cũng là một việc nguy hiểm đến thế, cũng may cô gái xách theo bốn cái đầu chỉ yên lặng nhìn chăm chú một lúc, không làm gì cả, nhận thư xong liền rời đi ngay.

...

Số 160 phố Berklund, khu bắc, trong phủ của Dwayne Dantes.

"Ai gửi vậy?" Klein vừa nhận thư từ tiểu thư tín sứ vừa dò hỏi với chút chờ mong.

Bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ của Reinette Tincole lần lượt đáp:

"Vật chứa..." "Của..." "Bóng Tối..." "Dơ bẩn..."

Biệt hiệu này... Klein nghe vậy thì ngẩn ra, nhất thời không thể nhận ra nổi tiểu thư tín sứ đang nói đến ai.

Trong đầu anh nhanh chóng liệt kê ra những người biết cách triệu hồi tín sứ của mình, sau đó sàng lọc từng người một.

Chỉ mất vài giây, anh có suy đoán tương ứng.

Triss!

Theo Klein biết, vị ma nữ được đổi tên thành Triss Chirk này, rất có thể là một trong những người môi giới đã thức tỉnh hoặc là giáng trần của Nguyên Sơ.

Trong tình huống như thế, gọi là "vật chứa" cũng không phải là không được.

Mà người có đủ hiểu biết về thế giới thần bí đều biết rằng "Ma nữ nguyên sơ" là một vị Tà Thần, được gọi là "Người cuối cùng", dùng việc gây ra tận thế, hủy diệt hết thảy làm tôn chỉ, hơn nữa còn nắm giữ một phần quyền lực về tình cảm và tình cảm liên quan đến dục vọng, cô ta được miêu tả là dơ bẩn, bóng tối, tuy không tính là quá thích hợp, nhưng có thể hiểu được.

Dơ bẩn và bóng tối cũng có thể dùng để hình dung Triss đã bị Tà Thần làm ô nhiễm ở một mức độ nhất định.

Không hổ là Thiên sứ, dám nói "Ma nữ nguyên sơ" như vậy... Klein âm thầm tán thưởng một câu, đang định mở bức thư ra. Nhưng đúng lúc này anh bỗng nhớ tới một việc, vội vàng nhìn về phía tiểu thư tín sứ, hỏi:

"Khi người gửi thư đối mặt với cô đã có biểu hiện thế nào?"

"Cô ta..." "Rất..." "Sợ hãi..." Ba trong bốn cái đầu của Reinette Tincole lần lượt cất lời, cái đầu không có lượt chỉ đơn giản là há miệng ra.

Vẻ mặt Klein thoáng nghiêm túc lại, cân nhắc rồi hỏi:

"Cô có đánh dấu cô ta không?"

Cái đầu vừa rồi không được nói của Reinette Tincole giành trả lời:

"Không..."

Ba cái đầu tóc vàng mắt đỏ còn lại lập tức bổ sung thêm:

"Bởi vì..." "Cô ta..." "Có..."

"Mùi..." "Của..." "Nguyên Sơ..."

Klein im lặng mấy giây, gật đầu nói:

"Tôi hiểu rồi."

Sau khi nhìn theo tiểu thư tín sứ bước vào hư không, rời khỏi nơi này, anh mới mở tờ giấy ra, nhanh chóng đọc bức thư Triss gửi.

Không ngờ lại là tìm mình đối phó với "Thánh nữ trắng" Catherine... Đây chẳng phải là việc mình muốn làm sao... Ánh mắt Klein lập lòe, lập tức tìm ra một thứ hình tròn đen sì đặc quánh như hồ dán.

Sau đó, anh biến thành dáng vẻ của Hermann Sparrow, dùng thứ hình tròn đó bôi lên mặt một chiếc gương nhỏ trong phòng.

Klein kiên nhẫn chờ đợi gần mười phút, đến khi toàn bộ thứ màu đen đặc như hồ dán kia bốc hơi hết, không để lại dấu vết gì, anh vẫn không thể liên lạc được với ma nữ Triss.

Quả nhiên, Triss bị "Ma nữ nguyên sơ" làm ô nhiễm ở một mức độ nhất định đã nhận ra cấp bậc của tiểu thư tín sứ.

Bị Thiên sứ truyền tin dọa sợ rồi... Trong thời gian ngắn có lẽ cô ta sẽ không liên hệ với Hermann Sparrow nữa... Ôi, sớm biết tiểu thư tín sứ là Thiên sứ có trạng thái đặc thù, chắc chắn mình sẽ không để cô ấy xuất hiện trước mặt Triss, hoặc là dặn cô ấy nếu có ma nữ triệu hồi thì có thể đưa cả người lẫn thư tới đây... Klein lặng lẽ cảm thán mấy câu, chỉ có thể nói chuyện này thực là xui xẻo.

Lúc này, bên tai anh bỗng vang lên tiếng khẩn cầu hư ảo trùng lặp.

...

Trong một con ngõ nhỏ âm u khu vực cầu Backlund.

Hugh giấu "Dao lạnh lẽo", tiến vào nơi này, cảnh giác liếc nhìn xung quanh.

"Không tệ, ngày càng có kinh nghiệm."

Theo giọng đàn ông trầm thấp vang lên, một bóng người từ trong góc tối đi ra.

Thân hình hắn rất cao, đeo một chiếc mặt nạ bằng vàng, để lộ ra đôi mắt, mũi, miệng và hai bên má, chính là vị nhân viên MI9 liên lạc với Hugh trước kia.

"Có chuyện gì mà anh lại liên lạc gấp với tôi?" Hugh chủ động lên tiếng hỏi.

Người đàn ông đeo mặt nạ vàng không tán gẫu, trực tiếp hỏi:

"Hình như cô vẫn đang theo dõi tình huống xung quanh Tử tước Stratford, gần đây có phát hiện ra điều gì dị thường không?"

Hugh ngẫm nghĩ rồi nói.

"Có, ông ta có tiếp xúc thân mật với một cô gái không rõ lai lịch, đã vài lần cho đối phương tiến vào phủ của mình trong đêm khuya."