← Quay lại trang sách

Chương 1313 Một lần

Trong giấc mơ, cô và Furth phát hiện trong kho hàng xảy ra tình huống dị thường, nhưng cũng không phải là vụ lốc xoáy lật tung mái nhà cô đã nói với MI9 lúc trước, hơn nữa, lúc ấy hai cô cũng không lập tức trốn đi.

Hugh tin rằng việc này sẽ khiến vị xâm nhập vào trong mơ kia phát hiện ra vấn đề, nhưng lại không có cách nào giải quyết, sau đó nhóm điều tra có thể xác nhận sau lưng hai người đang ẩn giấu một vị Bán Thần hoặc là một thế lực nào đó, cũng cho rằng việc này không phải quá khó đối phó, bởi vì mức độ che giấu bí mật không được cao lắm.

Nếu thế, họ rất có khả năng sẽ phái Bán Thần đến xử lý những chuyện sau đó, mà đây chính là diễn biến mà Hugh mong chờ, dù sao mỗi một vị Bán Thần đều nắm giữ vị trí quan trọng, có xác suất không nhỏ biết được bí mật của quốc vương.

Lúc này, giấc mơ của Hugh bắt đầu hỗn loạn, dường như thoát khỏi sự dẫn đường nào đó.

Cô biết rõ đây là dấu hiệu cho thấy kẻ lẻn vào giấc mơ đã rời khỏi.

Cả đêm sau đó, cô và Furth đều không gặp phải sự dị thường nào.

...

Sắc trời dần sáng lên, ánh nắng ban mai và sương mờ lan tỏa.

Audrey dùng bữa sáng xong, dẫn theo con chó lông vàng Susie, hầu gái Annie và vệ sĩ, lên xe ngựa nhà mình như ngày thường, đi tới "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" Số 22 phố Phelps khu bắc.

Tiếng chuông leng keng thỉnh thoảng lại vang lên ngoài cửa sổ, mang theo sức sống kỳ lạ nào đó, khiến Audrey nghiêng đầu nhìn ra đường, thưởng thức cảnh người đến xe đi.

Điều này khiến tâm trạng của cô trở nên bình thản, nhưng lại thêm nhiều cảm giác rõ rệt, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới tràn ngập sức sống.

Đúng lúc này, khóe mắt Audrey liếc thấy trên xe ngựa có thêm một bóng người.

Bóng người này mặc bộ quần áo ba món màu đen, đeo nơ đỏ thẫm, tay cầm mũ dạ, tóc đã bạc trắng nhưng vẫn dày dặn, trong đôi mắt lam nhạt dường như ẩn chứa trí tuệ vô tận.

Đây là Hervin Rambis, uỷ viên đoàn bình xét Hội Tâm lý luyện kim, một Bán Thần con đường "Người quan sát".

Đột nhiên tinh thần Audrey trở nên ngẩn ngơ, giống như mất đi toàn bộ sự cảnh giác và đề phòng, mà ánh mắt của đám người Susie, Annie trong thùng xe bỗng chốc trở nên mờ mịt, dường như đang tiến vào trạng thái nửa ngây dại, mất đi tiêu điểm đối với những sự vật xung quanh.

Giọng nói ôn hòa của Hervin Rambis theo đó vang lên:

"Hai chuyện, thứ nhất, cô biết Furth và Hugh đúng không? Hẹn gặp mặt và thôi miên hai người đó..."

Giọng nói ôn hòa kia giống như cộng hưởng với những suy nghĩ ở sâu trong nội tâm của Audrey, khiến cô chỉ hơi kháng cự một chút rồi cảm thấy đây vốn là tiếng lòng của mình, là ý nghĩ chân thật nhất của mình.

Hervin Rambis nhìn đôi mắt xanh biếc như đá quý của cô, tiếp tục nói với tốc độ không nhanh không chậm:

"Thứ hai, trong buổi vũ hội tiếp theo, không từ chối lời mời của mấy vị hoàng tử nữa, cũng tán dương vài câu trước mặt bá tước Hall và vợ."

"Hãy nhớ những lời trên đây đều ánh xạ từ tiềm thức của cô. Sau này hãy quên đi những gì tôi đã nói với cô, quên đi hành động này cùng chuyện biểu hiện ban đầu của cô có tồn tại sự bất thường, không thử tìm kiếm sự che chở, cũng rời xa vị trí mấu chốt trong đại thánh lễ của giáo hội Đêm Tối..."

Nói xong, Hervin Rambis thu lại ánh mắt đang nhìn Audrey, quay sang ám thị đám người hầu gái Annie, khiến họ không hề kinh ngạc trước những hành vi khác thường sau đó của tiểu thư nhà mình.

Xử lý xong việc này, bóng dáng ông ta lập tức biến mất khỏi thùng xe, không hề tạo ra động tĩnh nào.

Leng keng!

Bên ngoài cửa sổ xe có một chiếc xe đạp đi lướt qua, đôi mắt hơi mất tiêu cự của Audrey bỗng lấy lại thần thái.

Cô nhìn người xe như nước trên phố, đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng "ối chà".

Tiếp đó, cô ngượng ngùng nói với đám người Annie:

"Quên mất một việc, tôi phải đến chỗ Glelint trước."

Lúc này, xe ngựa chưa rời khỏi khu Queen, cách phủ của Tử tước Glelint không xa lắm, đám người hầu Annie không thấy kỳ quặc và khó xử, nhanh chóng sai phu xe để anh ta chuyển hướng sang một con đường khác.

Bận rộn đến chín giờ bốn mươi phút, Audrey mới đến phố Phelps, lên tầng hai của Quỹ từ thiện giáo dục Ruen, đi vào văn phòng quản lý thuộc về mình.

Nhìn đám người hầu gái Annie hoặc đang sắp xếp lại văn kiện, hoặc dùng nước suối mình mang theo chuẩn bị hồng trà, Audrey dẫn theo con chó lông vàng Susie, mở cửa căn phòng nghỉ phụ loại nhỏ, dường như muốn xem lại gương mặt mình để xác định xem có cần nhóm hầu gái trang điểm lại không.

Trong quá trình này, Audrey liếc mắt nhìn lỗ khóa, tâm thái có chút thả lỏng, hỏi Susie:

"Hôm nay tao có biểu hiện nào bất thường không?"

Đây là thói quen cô mới có mấy ngày hôm nay, bắt đầu từ lúc Hervin Rambis mất tích!

Cô biết hiệu quả từ Thiên sứ chúc phúc của ngài "Kẻ Khờ" không phải là vĩnh cửu, chỉ có thể duy trì một thời gian, còn cô thì không thể nào đoán được Hervin Rambis có đến tìm mình không, khi nào sẽ đến, cũng không thể nào cầu nguyện Ngài "Kẻ Khờ" từ trước để có sự chuẩn bị tương ứng được. Cho nên, căn cứ vào hiểu biết về tâm lý học, thần bí học của cùng thái độ thận trọng của mình, cô không những mỗi ngày đều suy xét kỹ càng ba lần hành vi của mình có chỗ nào khác thường hay không, chuyện xảy ra trên người mình có tồn tại nhiều sự trùng hợp hay không, mà còn cố tình dặn dò Susie để ý đến trạng thái của bản thân, trở thành một chiếc gương cho mình.

Làm thế là để đề phòng Hervin Rambis thôi miên, ám thị bản thân mà cô không hề hay biết!

Con chó lông vàng Susie ngồi ở bên cạnh, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:

"Có."

"..." Vẻ mặt hơi tươi cười của Audrey bỗng cứng nhắc lại, vội vàng nhìn về phía Susie, đợi nó giải thích.

Susie khụt khịt mũi, nhìn thoáng qua xung quanh, rồi mới tiếp tục nói:

"Lúc cô ra ngoài không có kế hoạch đến gặp Tử tước Glelint, nhưng giữa chừng lại thay đổi lịch trình đến đó."

"Mấy hôm nay cô đều nói cho tôi biết trước về hành trình đại khái, hơn nữa còn từng nói, giữa chừng có thêm vào hoặc thay đổi kế hoạch thì sẽ thương lượng với tôi trước."

Nghe câu trả lời của Susie, vẻ mặt Audrey đã trở nên nghiêm túc hơn.

Cô vẫn không cảm thấy chuyện này có chỗ nào bất thường, nhưng trạng thái này lại chính là sự khác thường!

Điều này khiến cô gần như đưa ra được phán đoán khẳng định:

Hervin Rambis đã tới, sau khi mình ra khỏi nhà, trước khi tới phủ của Glelint!

Đối phương đã làm ra ám thị và thôi miên, loại trừ toàn bộ dấu vết!

Nhưng, ông ta không "dặn dò" một con chó, để "nó" cảm thấy tất cả những gì nhìn thấy đều bình thường... Audrey theo bản năng muốn bảo Susie ra ngoài, để mình khẩn cầu ngài "Kẻ Khờ", nhưng rồi lại do dự.

Hành vi hiện giờ của mình có bị Hervin Rambis theo dõi hay không? Liệu ông ta có đang an vị ở một nơi nào đó trong phòng, lặng lẽ nhìn mình không... Không, nếu thật là vậy thì vừa rồi khi mình hỏi Susie, ông ta cũng đã phát hiện ra vấn đề, cầu nguyện cũng không thể có kết quả tệ hơn được... Cho dù ông ta quả thực đang ở nơi này, ngài "Kẻ Khờ" cũng có thể phát hiện ra, mình có thể đồng ý hiến tế tương lai, khẩn cầu ngài ấy trực tiếp giáng thần phạt xuống... Nhưng, vì sao mình lại không muốn cầu nguyện, không muốn xin giúp đỡ... Audrey đứng đó, trong đầu nảy ra đủ loại suy nghĩ, theo bản năng muốn trốn tránh.

Điều này khiến cô đã nhận ra sự mâu thuẫn, phát hiện trong lòng mình tồn tại chút kháng cự.