Chương 1333 Người công cụ (2)
Vị Tử tước này chính là Huyết tộc tuy có sự bảo vệ của Bá tước Mistral nhưng vẫn bị thôi miên phải đến giáo đường Harvest làm tình nguyện viên một thời gian lúc trước!
Lúc này, Maric liếc nhìn vẻ mặt Emlyn, gật đầu nói:
"Thái độ của anh càng khiến tôi thêm yên tâm."
Rất nghiêm túc, rất trịnh trọng, rất chuyên chú.
Hả? Emlyn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khẽ nhêch môi cười nói:
"Cảm ơn."
...
Tầng hai của tiệm sách kia là nhà của Charlie Lake, vị thương nhân này tuổi đã hơn năm mươi, cha mẹ đã qua đời từ sớm, bản thân lại không kết hôn, nghe nói có mấy đứa con riêng, nhưng cũng không hề ở cùng với ông ta.
Sau khi lệnh cho hầu nam hầu nữ đi kiểm tra cửa sổ phòng ốc đã khóa chặt chưa, ông ta quay về phòng ngủ của mình, rót một ly rượu vang, ngồi lên sô pha, thưởng thức rượu với tâm trạng khá thả lỏng.
Ông ta có thói quen uống chút rượu trước khi đi ngủ.
Đợi đến khi ly rượu vang thấy đáy, Charlie Lake đứng hẳn lên, đi vào nhà tắm,
Khi bước qua chiếc gương toàn thân trong phonfgngur, ông ta tùy ý liếc nhìn một cái, cả người đột nhiên cứng đờ.
Ông ta ở trong gương không biết từ khi nào sắc mặt đã trở nên trắng bệch, đôi mắt lồi ra hết cỡ, trên mép có một đường máu đỏ tươi, khóe miệng lại mang theo một vết đỏ thẫm.
Là một thành viên của Hội ẩn sĩ hoàng hôn, Charlie Lake cũng không hề xa lạ với tình huống thế này, không hét ầm lên hay chạy loạn khắp nơi như người bình thường, mà giơ tay phải lên chạm vào trước ngực.
Ông ta vừa chạm vào vật phẩm trang sức mình đeo, thân thể giống như rơi vào hố băng vĩnh viễn không tan chảy, từ trong ra ngoài đều chỉ còn cảm giác giá uốt.
Cảm giác giá buốt này như có sức sống, nhanh chóng khuếch tán, chiếm đóng mọi ngõ ngách trong người Charlie Lake, khiến ông ta có cảm giác xương cốt, cơ thịt đều không thuộc về mình, mà bắt đầu nghe theo lệnh của người khác.
Giờ phút này, trong cơ thể ông ta giống như có thêm một người, lạnh lẽo mơ hồ, tràn đầy ác ý, trực tiếp tiếp quản mọi thứ nằm ngoài tư duy.
Charlie Lake đồng thời thấy bản thân trong gương có sự biến đổi mới, trong đôi mắt ông ta có thêm hai bóng người đàn ông, đều mặt áo trong màu trắng, gi lê màu đen.
Nhờ tay phải đụng vào vật phẩm trang sức kia trước, trước người ông ta đột nhiên lóe ra một vệt hào quang rực rỡ.
Vệt hào quang này hệt như một "Mặt Trời" thu nhỏ, tỏa ánh sáng và nhiệt độ ra tứ phía.
Charlie Lake nhất thời cảm thấy ấm áp, không còn bị cảm giác giá buốt trong cơ thể kiểm soát nữa, miệng loáng thoáng phun ra một từ đơn:
"Tịnh hóa!"
"Mặt Trời" trước mặt ông ta hơi co lại, thêm nóng cháy hơn, hào quang hệt như làn nước ấm ùa vào trong, tạo thành từng tầng sóng gợn.
Charlie Lake theo đó lại lại sự kiểm soát bản thân, lập tức bỏ qua cửa chính, chạy bình bịch về phía cửa sổ.
Nơi đó còn chưa kéo rèm lại, màn mưa phùn bên ngoài khẽ buông xuống, khiến đèn đường phủ một lớp sương mù.
Bịch bịch bịch!
Lúc Charlie Lake lướt qua sô pha bàn trà có trải thảm dưới đất, chân đột nhiên vấp một cái, suýt thì ngã quỵ.
Tấm thảm kia hệt như vật sống, quấn lấy mắt cá chân của ông ta!
Rầm!
Bàn trà bay hẳn lên, chén trà bằng gốm và các loại văn kiện đặt bên trên đều rơi ào ào xuống mặt Charlie Lake, khiến ông ta vỡ tung, biến thành một con rối gỗ kỳ lạ bị tháo rời từng mảnh.
Chớp mắt sau, bóng dáng Charlie Lake đột nhiên hiện lên ở một bên khác, vừa hãi hùng vừa chạy như điên.
Ông ta chưa bao giờ căm ghét căn phòng ngủ quá lớn của mình như lúc này.
Bịch bịch bịch!
Trong lúc bút máy văng lung tung, giấy tờ bay loạn xạ, rốt cuộc Charlie Lake chạy tới bên cửa sổ.
Là một tín đồ thành kính, ông ta không lập tức phá vỡ cửa sổ nhảy ra, mà cầm lấy tấm rèm kéo soạt nó ra.
Cùng lúc đó, một bàn tay khác của ông ta đặt lên ống dẫn khí than.
Trên bề mặt kim loại màu đen bất chợt ngưng tụ ra một lớp sương giá màu trắng.
Rắc, tấm cửa sổ thủy tinh trước mặt Charlie Lake tự vỡ nát, mỗi một mảnh vỡ đều bắn ra như đạn, găm thẳng vào mặt vị thương nhân này, khiến làn da ông ta không còn chỗ nào nguyên vẹn, trên cổ lập tức phun ra máu.
Đôi mắt Charlie Lake tối sầm lại, ông ta mất sạch sức lực đổ sập về phía sau, trong quá trình đó ông ta có kêu lên thảm thiết, nhưng âm thanh không thể nào truyền ra khỏi căn phòng.
Lúc này, trong một căn phòng khác, một vị hầu gái rõ ràng là người nam đại lục thấy ánh sáng của đèn tường khí gas xuất hiện sự dao động.
Cô ta lập tức quay đầu lại, nhìn về chỗ của "chủ nhân", chỉ thấy ống dẫn khí than ở nơi đó đã giăng kín sương trắng.
Trong căn nhà đối diện nhà của Charlie Lake, người đàn ông có cái mũi đỏ bừng vì men rượu đang xắn tay áo uống rượu ừng ực đột nhiên liếc nhìn tấm rèm cửa sổ chỉ kéo một nửa ở bên này.
Trong ám hiệu mà hắn đã giao hẹn với Charlie Lake, khi tấm rèm kéo ra hoặc đóng vào toàn bộ thì chứng tỏ là không có vấn đề gì, chỉ kéo một nửa còn một nửa để nguyên là tình huống khẩn cấp, phải lập tức thông báo cho người ở trên.
Hắn đứng phắt dậy.
Người đàn ông có cái mũi đỏ bừng lập tức vọt tới bên cạnh két sắt, từ trong ngăn kéo ngầm lấy ra một máy điện báo vô tuyến và một bản mật mã.
Hắn ngồi đó, nhanh chóng phiên dịch tin tức Charlie Lake gặp chuyện bất trắc thành bức điện, bắt đầu lạch cạch phát tin.
Mà trong căn nhà có tiệm sách của Lake, cô hầu gái có màu da hơi nâu xắn tay áo lên, đổ thứ chất lỏng có màu chàm trong một cái lọ lên cánh tay trái mình.
Làn da chỗ đó lập tức thay đổi màu sắc, dưới lớp màu chàm lại có từng đường vân màu đen nổi lên, giống như những con giun.
Những đường vân màu đen này nhanh chóng hội tụ thành một gương mặt quái dị cỡ bằng nửa bàn tay, đôi mắt như hai hạt gạo, miệng bằng lá trà.
"Charlie Lake đã gặp phải chuyện bất trắc rồi." Cô hầu gái nói từng từ từng chữ với gương mặt trên cánh tay kia.
Mỗi một từ cô ta nói ra giống như có hình dạng của riêng mình, hiện lên thành thực thể ở giữa miệng và cánh tay.
Ngay sau đó, từng từ đơn giống như được viết ra này đan lại với nhau, bị sương mù cùng màu bao phủ.
Lúc này, gương mặt quái dị trên cánh tay cô hầu gái chậm rãi mở miệng ra, hút màn sương và các từ đơn màu chàm vào bên trong.
Tất cả sự dị thường cũng theo đó biến mất, chỉ còn lại làn da trên cánh tay cô hầu gái kia vẫn chưa thể lấy lại màu sắc cũ.
Mà trong bóng đêm bên ngoài cửa sổ, một con dơi bình thường rất nhỏ vỗ cánh, phá bỏ trạng thái yên lặng, không biết bay về nơi nào.
... Trên một con đường khác cách chỗ tiệm sách Lake chưa đến năm trăm mét, ở giữa không trung của một nhà hàng kinh doanh ẩm thực đặc sắc của nam đại lục, từng con dơi nhỏ xíu từ trong bóng tối bay ra, tập trung lại một chỗ, rồi bốc lên màn sương dày đặc.
Màn sương và bầy dơi kia dường như chỉ là ảo ảnh, chớp mắt đã không thấy đâu, chỉ để lại một bóng người đàn ông mặc áo đuôi tôm, không mang mũ cùng bộ.
Người đàn ông này có dáng người mảnh khảnh, rất cao, màu tóc khá nhạt, gần như màu bạc, đôi mắt đỏ tươi như chứa máu, chính là Bá tước Mistral của Huyết tộc.
Hắn giơ tay trái đang đeo chiếc nhẫn có khảm đá quý màu lam thẫm lên, sờ chiếc nơ hình hoa có vẻ lòe loẹt, nhìn nhà hàng đã đóng cửa từ sớm ở bên dưới, nói:
"Hai tin tình táo cuối cùng đều tập trung đến nơi này."
Mistral vừa dứt lời, một bóng người đã phác họa ra ở đối diện hắn, mặc váy dài cung điện màu đen thẫm, đầu đội mũ mềm xinh xắn cùng màu, tóc màu vàng nhạt, đôi mắt xanh thẳm, gương mặt trắng bệch, giống như một con rối tinh xảo.