Chương 1342 Lôi kéo quan hệ
Snowman thành kính hôn mặt đất, nói theo:
"Tôi tự nguyện lựa chọn con đường khổ tu, bỏ qua tình yêu, rời xa sự hưởng thụ, không nắm quyền thế, mài giũa thân thể, rèn luyện tinh thần, phụng dưỡng chúa của tôi, từ hôm nay trở đi, vĩnh viễn không thay đổi."
"Từ hôm nay trở đi, vĩnh viễn không thay đổi!"
Snowman càng nói càng kiên định, đến khi lặp lại lời thề lần cuối, vẻ mặt đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
"... Đây hẳn là việc có ấn tượng sâu sắc nhất, ảnh hưởng lớn nhất đến ông ta." Audrey nghiêng đầu, nói với "Thế giới" và "Sao".
Nhớ lại biểu hiện của Snowman từ đầu cho đến giờ, nhớ lại hành động dù bị giam hãm trong thế giới sách này, ông ta cũng không bỏ qua tín ngưỡng, bỏ dở khổ tu, Klein khẽ gật đầu, cảm thán một câu:
"Ông ấy là một vị khổ tu sĩ chân chính."
Audrey thu tầm mắt lại, sau khi dẫn dắt Snowman nói ra hoặc hiển hiện ra một phần sự việc khá là quan trọng đối với ông ta, cô đến bên cạnh hai quý ông "Thế giới" và "Sao", giọng nói vẫn ôn hòa như trước:
"Hẳn là không có gì."
Klein liếc Snowman một cái:
"Đến chỗ tiếp theo."
...
Trong một căn phòng nào đó ở thành Pesot.
Mobet tóc màu xám khói, đôi mắt nâu đậm, mũi cao thẳng, đôi môi khá mỏng, mặc một bộ áo ngủ bằng nỉ có lông, nằm trên chiếc giường nửa cao nửa thấp, mở mắt nhìn trần nhà, tự thì thào:
"Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm khá nhiều, đã bắt đầu có tuyết rơi rồi..."
"Mặc dù sắp đến giữa trưa, nhưng mình chẳng muốn rời giường chút nào..."
"Shatas, một tinh linh như em vì sao còn muốn nằm ỳ trên giường, còn gác tay chân lên người tôi..."
"Thật là hoài niệm cuộc sống lúc còn độc thân, có thể tự do lăn lộn trên giường, mỗi một ngóc ngách đều là của mình, không giống bây giờ, ôi..."
Trên chiếc giường kia, "Tinh linh ca giả" Shatas nghiêng người, ngủ cực kỳ thoải mái, không những chiếm mất gần một nửa giường, mà còn để trống một khoảng lớn ở bên phía mình, cả người dựa sát vào Mobet, một tay một chân gác lên người đối phương, ép đến mức Mobet phải lùi sát ra mép giường, gần ngã xuống đất.
Sau khi kéo chăn ra khỏi chỗ bị chèn, đắp lên người, Mobet thở dài, nhắm mắt lại định ngủ tiếp.
Sau đó, hắn thực sự ngủ mất.
Trong giấc mơ, hắn ngồi ở trước quầy bar của quán bar, khi thì thưởng thức rượu mạnh, khi thì uống bia, nói không về nhà là không về nhà, đợi Shatas đến khổ sở cầu xin.
"Đây là vị quý tộc ở kỷ đệ tứ kia?" Bước vào cửa quán bar, "Sao" Leonard liếc nhìn Klein, hỏi.
Klein đưa ra đáp án khẳng định, không cần nghi ngờ:
"Đúng vậy."
Ồ, giọng điệu và động tác của Ngài "Sao" đều chứng tỏ rằng anh ta hơi căng thẳng hơn lần trước... Anh ta dường như rất để ý đến vị quý tộc kỷ đệ tứ này... Căn cứ vào tin tức mà Ngài "Thế giới" đã tiết lộ lúc trước, một vị nào đó mà Ngài "Sao" quen biết có lẽ đã từng xem "Phiến đá báng bổ" thứ hai, mà nó là một thần vật cực kỳ cổ xưa... Tuy không loại trừ khả năng đến kỷ đệ ngũ mới xem, nhưng so sánh mà nói, cường giả của kỷ đệ tứ càng có cơ hội tiếp xúc hơn... Cho nên, vị quý tộc kỷ đệ tứ này và vị mà Ngài "Sao" quen biết kia có quan hệ nhất định? Audrey thông qua việc quan sát tỉ mỉ và suy luận bước đầu nắm được một chuyện.
Có tiền đề này, cô nhanh chóng đưa ra phán đoán:
Lần này ngài "Sao" sẽ chủ động đề nghị bản thân làm người dẫn dắt giấc mơ.
"Quả nhiên, kỷ đệ tứ tôn sùng vẻ đẹp không đối xứng, cách ăn mặc này thật sự khiến cả người tôi khó chịu." Leonard trêu chọc một câu, nhìn về phía tiểu thư "Chính Nghĩa" và "Thế giới" Klein Moretti, nói: "Lần này để tôi."
"Được." Audrey mỉm cười, đáp lại bằng giọng dịu dàng.
Mà đây là diễn biến mà Klein rất vui khi được thấy, cho nên cũng sẽ không ngăn cản:
"Không thành vấn đề."
Leonard lập tức kéo kéo cổ áo sơ mi, đi vài bước tới chỗ quầy bar, ngồi xuống bên cạnh Mobet, gọi một cốc bia rễ dâu đặc sản địa phương.
Sau khi uống bia ừng ực, anh ta đột nhiên nói:
"Trông anh hình như là thành viên của gia tộc Zoroaster."
"Người ở nơi này ai cũng biết, không, không chỉ là người." Mobet nhấp một hớp rượu, vẫn nhìn về phía trước.
Leonard cười lắc đầu:
"Tự giới thiệu một chút, tôi là học sinh của Pares Zoroaster."
Anh ta dùng thân phận này để lôi kéo quan hệ, làm giảm sự bài xích, tiện thể cho việc dẫn dắt sau đó.
Quả nhiên, vị mà ngài "Sao" quen biết kia cũng là quý tộc kỷ đệ tứ, thành viên của gia tộc Zoroaster... Không biết ở cấp bậc gì... Thì ra thân phận ngầm của ngài "Sao" là học sinh của một nhân vật lớn, không, khi nói câu này anh ta không đủ tự tin... Tự nhận mình là học sinh? Audrey xác minh suy đoán của mình, nụ cười càng thêm rõ ràng.
Nghe Leonard tự giới thiệu xong, Mobet rốt cuộc nghiêng đầu, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, "a" một tiếng:
"Học sinh?"
"Là đối tượng bị ký sinh thì có?"
"..." Vẻ mặt Leonard lập tức cứng đờ.
Đối tượng bị ký sinh... ồ... tuy Audrey đã chuẩn bị tâm lý ở một mức độ nhất định, nhưng vẫn không kiềm được mà nhướng mày.
Về phần Klein, thật vất vả mới nhịn được cười.
Đương nhiên, anh không cho rằng Leonard mượn thân phận là học sinh của Pares Zoroaster có gì không đúng, đổi lại là anh, anh cũng nói vậy, dù sao cũng không thể nói thẳng tôi là kẻ bị ký sinh được, mà quan hệ bạn bè gì đó lại có vẻ bất hợp lý, bất lợi cho việc đi sâu vào thăm dò về sau.
Vấn đề của lần này nằm ở chỗ không ai ngờ Mobet lại trực tiếp đoán được chân tướng.
Mobet bật cười hai tiếng, nhìn gương mặt hơi cứng nhắc của Leonard:
"Anh không phải là thành viên của gia tộc Zoroaster chúng tôi, làm sao trở thành học sinh của ông cụ được? Chỉ có thể là đối tượng bị ký sinh!"
Nói tới đây, tốc độ nói của anh ta chợt chậm lại chút:
"Yên tâm, ông cụ không phải là người quá xấu xa, không thực sự chiếm giữ cơ thể của anh, sau khi "ký sinh" kết thúc, cùng lắm là lấy mất vài năm sinh mệnh của anh. Dù sao anh cũng còn rất trẻ, tấn thăng thêm một danh sách là có thể bù đắp lại. Ha ha, thật ra phần lớn người phi phàm đều không sống được đến tuổi thọ tự nhiên."
"Vì sao nhất định phải lấy đi vài năm sinh mệnh?" Leonard theo bản năng hỏi.
Mobet cầm ly rượu lên, uống một ngụm, đáp lại với vẻ hơi mù mờ:
"Đã "ký sinh" thì kiểu gì cũng phải trộm đi thứ gì đó..."
"..." Leonard lấy lại tinh thần, cảm thấy ngạc nhiên hỏi: "Anh cũng gọi là ông cụ?"
"Đương nhiên, chúng tôi đều gọi Người là ông cụ. Ha ha, Người cũng không phản đối lắm." Mobet bỗng thở dài nói: "Người là cụ nội của tôi, rất lâu rồi tôi không gặp Người, khoảng một nghìn năm, à không, hai nghìn năm thì phải..."
Thì ra ông cụ dung túng cho mình gọi là ông cụ, là vì điều đó có thể khiến ông ấy nhớ lại hồi ức tốt đẹp nào đó trong quá khứ... Hậu duệ dòng chính của ông ấy không biết còn sống hay không... Leonard đột nhiên cảm khái.
Mà "Chính nghĩa" Audrey vừa buồn cười vì câu nói "kiểu gì cũng phải trộm đi thứ gì đó", vừa hơi kinh ngạc khi nắm bắt được từ "Người" này.
Điều này chứng tỏ ông cụ Pares Zoroaster kia là một vị Thiên sứ!
Quả nhiên... Audrey đã sớm có dự đoán về điều này.
Lúc này, Mobet cũng nhạy bén nhận ra một từ mấu chốt:
"Cũng? Vì sao anh lại nói "cũng"? Chẳng lẽ anh cũng gọi Người là ông cụ?"
Leonard nghiêm túc gật đầu.