Chương 1344 Kẻ dạo chơi tinh không (2)
Nói tới đây, Mobet thở dài một tiếng:
"Cũng chính vì để cân bằng, hoàng đế bệ hạ mới không tiến đánh nam đại lục, để mặc Tử Thần thống nhất bình nguyên Harvest và rừng rậm viễn cổ, thành lập vương quốc Byron."
Không, cuối cùng sáu vị thần đã đạt thành nhất trí, sau đó vị "Hoàng đế đen" kia ngã xuống, đế quốc liên hiệp Tudor - Trensoest thành lập... Leonard liên tưởng đến một việc Pares Zoroaster từng đề cập đến, không hiểu sao lại cảm nhận được sự tang thương của lịch sử.
Lúc này, Mobet chợt nghiêng đầu nhìn anh ta, nói:
"Có thuốc lá không?"
"Thứ được truyền ra từ chỗ tín đồ của Tạo vật chủ chân thật rất tuyệt."
Leonard lập tức điều động giấc mơ, cụ thể hóa ra một điếu thuốc lá, đưa qua.
"Đây là kiểu cải tiến à?" Mobet đưa tay phải ra, trộm lấy một đốm lửa từ nhà bếp đằng sau quán bar, châm điếu thuốc lá kia, rít sâu một hơi.
"Tín đồ của Tạo vật chủ chân thật thích hút thuốc?"
"Đúng vậy, ngay cả ngài Medici thỉnh thoảng cũng sẽ hút mấy điếu. Tuy điều này với ngài mà nói chỉ là một thói quen." Mobet trả lời không hề giấu giếm chút nào.
Leonard khẽ gật đầu, hỏi:
"Tín ngưỡng của anh là vị thần linh nào?"
"Đương nhiên là hoàng đế bệ hạ, toàn bộ quý tộc trong đế quốc đều tôn sùng hoàng đế bệ hạ. À, ngoại trừ hai người Medici và Ululuth, họ tôn sùng Tạo vật chủ chân thật. Với cả ngài Công tước Bethel Abraham có lẽ chỉ là tín ngưỡng giả, theo tôi được biết, ngài ấy chỉ tôn sùng bản thân." Mobet thuận miệng nói.
Bethel Abraham... Trong lòng Klein chợt dao động, đang định bảo Leonard hỏi sâu thêm về phương diện này, chợt nghe thấy người bạn học thi sĩ lên tiếng hỏi:
"Công tước Bethel Abraham lợi hại lắm sao?"
Rất hiển nhiên, biểu hiện hoàn toàn khác nhau của các quý tộc khác nhau trong đế quốc đã khiến tổ tiên của gia tộc Abraham đã thu hút sự chú ý của người khác.
"Cực kỳ lợi hại, ngay cả ngài Medici và ngài Ululuth cũng rất kiêng dè ngài ấy." Mobet lại phun ra một vòng khói, nói: "Trong thời kỳ phân tranh, ngài ấy được công nhận là một trong những Thiên sứ có khả năng thành thần nhất."
"Thời kỳ phân tranh?" Leonard nghi hoặc hỏi.
Mobet nhìn điếu thuốc đang chậm rãi cháy trên tay:
"Mùi vị này không đủ kích thích. Ha ha, thời kỳ phân tranh chính là chỉ khoảng thời gian từ khi đại biến cố kết thúc đến khi đế quốc thành lập, khoảng chừng một trăm mười hai năm. Vị tổ tiên trở thành Thiên sứ sớm nhất trong gia tộc Zoroaster của chúng tôi cũng ngã xuống vào thời kỳ phân tranh đó. May mắn là chúng tôi được hoàng đế bệ hạ khi đó còn chưa thành thần giúp đỡ, không bị mất đặc tính phi phàm."
"Là ai làm?" Leonard lập tức truy hỏi.
Mobet lắc đầu:
"Tôi còn chưa đến danh sách 4, rất nhiều chuyện không đủ tư cách để biết."
"Hay là nói về ngài Công tước Bethel Abraham đi. Thật ra tôi cũng không hiểu biết quá nhiều về ngài ấy, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú với con đường phi phàm mà gia tộc họ nắm giữ. Nghe nói, các "Học đồ" đến danh sách 2 có thể dạo chơi tinh không. À, cũng có lời đồn nói là chỉ cần danh sách 3."
Tinh không? Đồng tử Klein thoáng phóng to, tinh thần càng thêm tập trung.
Lúc này, Mobet tiếp tục nói:
"Họ để lại khá nhiều bản du ký có liên quan đến tinh không, bên trên ghi lại rất nhiều chuyện thú vị. Tiếc là tôi vẫn chưa thể mượn được. Nhưng tôi từng nghe nói họ tổng kết ra ba định luật dạo chơi tinh không."
"Một là đừng đáp lại bất cứ lời kêu gọi nào; Hai là đừng lỗ mãng đến gần các sinh vật và kiến trúc chưa biết; Ba là chịu được sự cô độc."
Tinh không nghe có vẻ vừa mênh mông lại vừa nguy hiểm... Không biết gia tộc Abraham hiện giờ còn bảo tồn được một vài bản du ký liên quan đến tinh không hay không? Quay về bảo tiểu thư "Ma thuật sư" hỏi thử xem... Klein liếc sang, vừa vặn giao với ánh mắt mà tiểu thư "Chính Nghĩa" nhìn tới, hai người lập tức biết rõ đối phương cũng đang nghĩ tới tiểu thư "Ma thuật sư".
Leonard cũng thế, khẽ gật đầu, hỏi sang chuyện khác.
Trong quá trình này, theo hồi ức của Mobet, giấc mơ bắt đầu biến đổi, họ cũng theo đó nhìn thấy được dáng vẻ của những người địa vị cao như Medici, Ululuth.
Đương nhiên, bởi vì Mobet ít tiếp xúc với "Hoàng đế đen" và Bethel Abraham, lúc gặp cũng không dám nhìn thẳng cho nên hình ảnh chỉ mơ mơ hồ hồ.
Đến cuối, Audrey lại nắm lấy cánh tay của Klein và Leonard, dẫn họ nhảy vào giấc mơ của Shatas.
Vị Tinh linh ca giả này đang đứng trong vườn hoa, ôm bụng, nhíu mày nhìn Mobet.
"Anh có thể trộm thai nhi trong bụng em, nhét vào cơ thể mình không."
"Có thể thì có thể, nhưng cho dù nhét vào cơ thể tôi, tôi cũng không thể nào nuôi dưỡng được nó." Mobet đáp lại với vẻ mặt sợ hãi.
Shatas nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói:
"Vậy ngay cả cơ quan tương ứng cũng trộm luôn thì sao?"
"... Đơn thuần chỉ là trộm, vẫn sẽ có khả năng thành công, nhưng sau đó, sau đó thì tôi không thể nào làm được. Việc này vượt quá phạm trù năng lực của tôi..." Mobet thấp thỏm nói.
Klein, Leonard và Audrey nghe được cuộc đối thoại giữa một người và một tinh linh này, nét mặt ai nấy đều dại ra.
"... Lần này để tôi nhé?" Qua vài giây, "Chính nghĩa" Audrey mới chủ động đề nghị.
Nghe thấy đề nghị của tiểu thư "Chính Nghĩa", Klein suy tư rồi nói:
"Dẫn dắt giấc mơ quay xung quanh thói quen cuộc sống, ngôn ngữ tối cổ của vua tinh linh - cổ thần Sunia Solem, hoàng hậu tinh linh - "Nữ hoàng thiên tai" Gohinum, tộc tinh linh, lịch sử kỷ đệ nhị, và tây đại lục trong truyền thuyết."
"... Được." Đôi mắt Audrey hơi dao động, để lộ vẻ mặt như có điều suy nghĩ, tiêu hóa những tin tức ẩn chứa trong lời nói của Ngài "Thế giới".
Ngay sau đó, cô đi tới bên cạnh vị Tinh linh ca giả kia.
Theo sự dẫn dắt của cô, bóng dáng Mobet trong vườn hoa nhanh chóng mờ đi, biến mất khỏi giấc mơ của Shatas.
Đôi mắt xanh biếc của Audrey lại một lần nữa nổi lên từng tầng sóng gợn xoáy sâu vào trong, môi mấp máy, giống như đang đọc thầm cái gì đó.
Toàn bộ thế giới trong giấc mơ theo đó xuất hiện sự dao động, vườn hoa giống như ảnh phản chiếu dưới hồ nước, bị một viên đá vô hình không biết từ đâu bay tới phá ra thành từng mảnh vỡ lấp lánh ánh nước.
Những mảnh vỡ này nhanh chóng ngưng tụ lại, nhưng khi trở lại như cũ thì không phải là vườn hoa, mà là một cung điện giống như được tạo thành từ san hô.
Mỗi một chi tiết trong cung điện này vô cùng tráng lệ, tổng thể kiến trúc lại cao lớn đồ sộ, nhưng vì nằm dưới tầng tầng lớp lớp nước biển xanh thẳm cho nên không nhìn thấy bầu trời, quang cảnh có phần âm u mù mịt.
Bên trong cung điện, từng cây cột san hô khổng lồ đỡ lấy mái vòm hoành tráng, trên vách tường và trần nhà vẽ đầy những bức bích họa về sự khủng khiếp của gió bão.
Trên bích họa và san hoa có từng luồng chớp trắng bạc như sinh mệnh chạy ra khắp nơi theo một quỹ đạo nhất định, cuối cùng tụ tập đến một bậc thang chín tầng được khảm đầy ngọc trai, kim cương, phỉ thúy, ngọc bích.
Shatas đang đứng ở đó, đối diện và bên cạnh có rất nhiều vị tinh linh.
Phía trên bậc thang chín tầng kia, có đặt hai chiếc ghế dựa rất lớn, toàn bộ giống như được tạo thành bởi ánh chớp, một chiếc chiếm giữ vị trí chính giữa, giống như là ghế dành cho vị chúa tể của cung điện và thế giới này, một chiếc thì nằm bên trái nó, có vẻ không thu hút bằng.
Trên chiếc ngai vua ở chính giữa kia, có một người đàn ông mặc áo dài rộng thùng thình đơn giản, hai tai hắn rất dài, đường nét gương mặt khá ôn hòa, tóc thô cứng, màu đen và màu lam đan xen với nhau, ngũ quan không những liếc qua đã thấy xuất chúng mà tổ hợp cùng một chỗ lại càng thêm phần anh tuấn. Nhưng hắn mang đến cho người ta một cảm giác bạo ngược trực quan, tựa như nói sai một câu, hắn sẽ cầm thanh giáo dài bằng điện đang dựa vào tay vịn, ném thẳng về phía trước.