← Quay lại trang sách

Chương 1356 Ba khả năng (2)

Tôi cũng không rõ lắm, sau này tôi sẽ cần nguyện ngài "Kẻ Khờ", xem có thể nhận được gợi ý chính xác hơn không." Klein nói nước đôi.

Đáng tiếc, ông cụ là Thiên sứ ở kỷ đệ tứ, không có hiểu biết quá nhiều về kỷ đệ nhị, nhưng, có lẽ không xa lạ gì về Adam... "Sao" Leonard lên tiếng như có điều suy nghĩ:

"Tôi sẽ thử..."

Anh ta vốn định nói sẽ thử điều tra một chút, nhưng lập tức nhớ ra hai vị này đều đã biết rõ bí mật của mình, thế là không cần phải đấu tranh tư tưởng, trực tiếp nói thẳng:

"... Thử hỏi ông cụ xem sao."

"Làm phiền anh rồi." Audrey thành khẩn cảm ơn một tiếng.

Theo cô thấy, đây là chuyện của con đường "Người quan sát", người cần quan tâm và chú ý nhất chính là mình, người khác cùng lắm là giúp đỡ mà thôi.

Ngay sau đó, cô chủ động nói:

"Khả năng thứ ba có thể là nơi đó phong ấn một vật phẩm hoặc là một con quái vật nào đó của thế giới trong sách?"

"Đúng vậy, có lẽ nó liên quan chặt chẽ đến thế giới trong sách, hủy diệt nó sẽ khiến thế giới trong sách sụp đổ. Bởi vậy, vị cổ thần Angel Wade chỉ có thể phong ấn nó lại." Klein đưa ra suy đoán của mình.

"Chính nghĩa" Audrey trầm tư một hồi, nói:

"Đối với khả năng này, tôi có một ý tưởng."

Thấy Ngài "Thế giới" và Ngài "Sao" đều chuyển ánh mắt về phía mình đợi đáp án, cô nói chậm lại:

"Tôi suy xét từ góc độ tâm lý học."

"Nếu thế giới trong sách kia do Angel Wade "tưởng tượng" ra, thì biển lớn tiềm thức tập thể chắc chắn là được sinh ra từ đó, có dấu ấn của các phương diện tinh thần, cảm xúc, tâm trạng lắng đọng lại."

"Có lẽ "Thành phố kỳ tích" Livihed đang phong ấn những thứ cực đoan nhất trong các phương diện trên. Chúng là bóng đen nào đó, sự khủng hoảng nào đó, hoặc là sự vật cực kỳ đáng sợ nào đó trong tâm lý của "Rồng Không tưởng" được khắc vào trong ý thức. Chỉ cần bản thân chưa thể thực sự chiến thắng chúng, thì không thể trừ tận gốc trong hiện thực, cũng tức là chúng sẽ không bị tiêu diệt trong tiềm thức tập thể của thế giới trong sách, chỉ có thể phong ấn. Nếu mặc kệ, chúng sẽ dần ô nhiễm "đại dương" kia, khiến lịch sử phát triển lệch khỏi quỹ đạo đã định."

Leonard còn chuyên tâm hơn cả khi tham gia cuộc họp trong tiểu đội "Kẻ Gác Đêm" thậm chí là "Bao tay đỏ", nghe xong không nhịn được nói ra một câu:

"Là một vị chúa tể bầu trời và cổ thần tâm linh, liệu thứ gì có thể để lại bóng ma tâm lý không thể xóa đi, sinh ra nỗi sợ hãi cực kỳ khủng khiếp cho ngài ấy?"

"Tôi không biết." Audrey thản nhiên lắc đầu: "Nếu chỉ đơn thuần dùng tâm lý học để phân tích, bị phong ấn ở sau ngai vua, dưới đáy của "Thành phố kỳ tích", hơn nữa còn có lối đi dẫn xuống dưới, thì chứng tỏ nguồn gốc ban đầu của bóng ma tâm lý, nỗi sợ hãi mãnh liệt có lẽ là đến từ lòng đất. Cho nên, "Rồng Không tưởng" mới phong ấn nó, không, cản trở sự phản chiếu tâm lý ở dưới lòng đất. Nếu không, vì sao không phải là ở bên cạnh ngai vua, chỗ sâu trong đại sảnh, trong ngục giam đặc chế, hoặc ở nơi nào đó khác?"

Nghe tiểu thư "Chính Nghĩa" nói, Klein liền liên tưởng đến chuyện mà hai vị tiểu thư "Ma thuật sư" và "Thẩm Phán" đã gặp phải:

Hai cô dựa theo tin tức mà Huyết tộc cung cấp, phát hiện ra một tòa pháo đài cổ bí ẩn, tầng dưới cùng của tòa pháo đài kia có một cánh cửa đồng xanh, dường như đang phong ấn một sự vật gì đó đáng sợ đến từ lòng đất. Một khi đến gần cánh cửa đổ, hoặc là ở quá lâu xung quanh sẽ bị ô nhiễm, chết một cách thê thảm!

Đó là một tòa pháo đài không biết đã xây dựng lớp phòng ngự nào, lúc đầu do nhân loại không biết ở thời kỳ nào canh gác... Sau khi Huyết tộc phát hiện ra nơi này, không ai dám xâm nhập vào... Lúc ấy mình cho rằng có lẽ là liên quan đến ác ma, ít nhất là Bán Thần mới có tư cách thăm dò... Liệu việc đó có tồn tại sự liên quan nhất định nào đến thứ bị phong ấn ở "Thành phố kỳ tích" Livihed hay không? Klein nhanh chóng suy nghĩ, rồi từ trong trí nhớ nảy ra một tin tức tương tự:

Trên đường anh ngồi "Tàu Tương Lai" của Capella đến di tích thần chiến, đã gặp được một nơi gọi là "cái giếng khổng lồ dưới biển sâu".

Lúc ấy, thủy thủ trưởng Nina của "Tàu Tương Lai" lặn xuống đáy biển, thăm dò một hồi, nói nơi đó vốn không phải là giếng, mà chỉ là một cái lỗ đen kịt chật hẹp, sâu không thấy đầu cùng, ngay cả trẻ con nhân loại cũng không chui vừa. Trên vách lỗ có những dấu vết ăn mòn hình tổ ong kỳ lạ, xung quanh tồn tại kiến trúc sắt thép đã bị sụp đổ.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, thứ này cũng là "lối đi" dẫn xuống lòng đất... Klein nhìn thoáng qua xung quanh, cân nhắc rồi nói:

"Hai người còn nhớ tiểu thư "Ma thuật sư" từng đề cập đến một việc không? Trong lòng đất của tòa pháo đài bỏ hoang ở rừng rậm Delaire, có một cánh cửa phong ấn sức mạnh đọa lại hùng mạnh."

"À đúng rồi!" "Chính nghĩa" Audrey lập tức nhớ lại chuyện này: "Chẳng lẽ, giai đoạn đầu của kỷ đệ nhị, trong thời kỳ xa xưa đó, các sinh vật siêu phàm có một vài cộng đồng, kẻ địch đáng sợ, chúng đến từ lòng đất?"

"Có lẽ." Klein không thể đưa ra câu trả lời khẳng định, sau đó nhân cơ hội này nói thêm: "Cũng có thể là giống như rất nhiều lời tiên đoán về tận thế đã nói, nguy hiểm đến từ bầu trời sao."

"Ừm." Leonard và Audrey không hiểu biết quá nhiều, không thể tiếp tục thảo luận sâu thêm về đề tài này.

"Hôm nay kết thúc ở đây đi, đợi làm rõ tình hình sơ bộ, rồi chúng ta sẽ thử đi thí nghiệm bức bích họa, với cả nhớ giữ bí mật." Klein liếc Leonard một cái, nói: "Ừm, sau khi chúng ta trở về, lập tức cầu nguyện ngài "Kẻ Khờ", nhờ ngài làm chứng cho lời thề không tiết lộ bí mật lẫn nhau của chúng ta."

"Chính nghĩa" Audrey không phản đối, còn bồi thêm một câu:

"Có chuyện, tôi sẽ ở trong này "Thôi miên" bản thân mình quên đi trước, tránh sau khi quay về thường xuyên nhớ tới."

Sau khi "Chính nghĩa" Audrey và "Sao" Leonard rời khỏi phía trên sương mù xám, Klein cũng không lập tức quay về thế giới hiện thực.

Anh vẫn ngồi trên chiếc ghế dựa chân cao thuộc về "Thế giới", im lặng khoảng mấy chục giây.

Sau đó, anh vẫy tay gọi một vật tới.

Đó là một "trái tim" giăng đầy nếp gấp màu xám trắng, lớn bằng nắm tay trẻ con.

Đặc tính phi phàm của "Thầy thao túng"!

Cầm đặc tính phi phàm này, Klein đứng dậy, ra bên ngoài cung điện hùng vĩ, đi thẳng vào chỗ sâu trong không gian thần bí phía trên sương mù xám này, đến cầu thang lấp lánh hào quang như dẫn thẳng tới thiên đường kia.

Men theo cầu thang, Klein đi vào trong đám mây trắng xám lơ lửng giữa không trung, đứng trước cánh cửa ánh sáng kỳ dị và những chiếc "Kén tằm" trong suốt được treo trên ấy. Anh giơ tay phải lên, để đặc tính phi phàm của "Thầy thao túng" vừa giống trái tim vừa giống khối óc kia ngang ngực mình, kéo dài linh tính, thử kích hoạt.

Anh muốn xem người bị nhốt trong "Kén tằm" có còn ý thức tiềm tàng hay không, có trầm lắng giao hòa ra một biển lớn tiềm thức tập thể hơi co lại ha không.

Nếu có, anh định dựa vào đặc tính phi phàm "Thầy thao túng" mà Hervin Rambis để lại này, tiến vào lĩnh vực ý thức, xem xét dấu ấn tinh thần, làm rõ những người bị treo trên cánh cửa ánh sáng này trước khi "xuyên không" đã gặp phải chuyện gì, làm rõ trong "giấc ngủ" dài đằng đẵng, họ có cảm ứng được gì hay không.

Đây là linh cảm mà cuộc thăm dò hôm nay đã mang đến cho Klein.