Chương 1355 Ba khả năng (1)
Hiện giờ họ đang ở trạng thái linh thể, tuy bị đại sảnh hạn chế không thể bay, nhưng tốc độ cao nhất vẫn nhanh hơn hình thái nhân loại rất nhiều.
Mãi đến lúc này, Klein mới phát hiện ra, phía sau cây cột nghi ngờ là ngai vua của "Rồng Không tưởng", có một lối đi tối om dẫn xuống dưới.
"Không nhìn thấy gì cả, có ánh sáng thì hay..." Audrey theo bản năng hiện lên một suy nghĩ.
Sau đó, trong lối đi kia chợt lóe ra ánh sáng ôn hòa thuần khiết, chiếu rọi mọi thứ bên trong.
Không cần tiến vào, Klein, Leonard và Audrey đã thấy chỗ sâu nhất trong lối đi có một cánh cửa đôi bằng đồng xanh cổ xưa.
Phía trên cánh cửa lớn đó có vô số phù hiệu chi chít, khó mà miêu tả, giống như từng sợi xích kéo dài về phía sau, đang phong ấn một thứ gì đó, nhìn trực quan khiến người ta có cảm giác nặng nề và thần bí.
Trong "Thành phố kỳ tích" của tộc Cự long, trong chỗ ở của cổ thần, phía sau ngai vua của ngài ấy tồn tại một cánh cửa lớn nghi ngờ là lớp phong ấn.
Gần như cùng một lúc, tầm mắt ba người Klein dường như xuyên qua cánh cửa lớn bằng đồng xanh kia, nhìn thấy bóng tối âm u bên trong.
Sau đó họ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, thình thịch.
Tiếng tim đập vốn thuộc về họ.
Mà họ hiện giờ đang ở trạng thái linh thể, căn bản không hề có thứ gọi là trái tim!
Chỉ chớp mắt sau, "Chữ thập vô ám" trong tay Klein đã bong ra từng lớp xanh đồng bên ngoài, để lộ ra một vật thể được tạo thành bởi hào quang thuần khiết, tỏa ra phía trước như ánh mặt trời.
Mà trong cơ thể của Klein, Audrey và Leonard không hiểu sao lại có cảm giác hơi lạnh lẽo, giống như mỗi một "tế bào" đều có ý thức của riêng mình, muốn tạo ra một cái "tôi" khác.
Trong tầm mắt hư ảo của họ, bóng tối âm u phía sau cánh cửa lớn bằng đồng xanh cất chứa một con mắt đang mở, con ngươi đen kịt, giăng kín những vết rạn màu lam thẫm.
Không phân biệt trước sau, hàng loạt các con mắt giống nhau đều mở ra, chằng chịt chi chít, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người Klein.
Giờ phút này, họ loáng thoáng nghe thấy những tiếng la hét không thành tiếng, những tiếng la hét có lực hấp dẫn khủng khiếp.
Klein không hề do dự, linh thể anh lập tức phóng đại bao trùm lấy Leonard và Audrey, trực tiếp kết thúc triệu hồi, quay trở về phía trên sương mù xám.
Trong quá trình quay về phía trên sương mù xám, Klein chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo trong cơ thể mình nhanh chóng tan đi, không còn cảm giác mỗi một con "Trùng linh" đều muốn sinh ra ý thức mới nữa.
Chỉ chớp mắt sau, trước mặt anh đã xuất hiện chiếc bàn dài đồng xanh loang lổ quen thuộc, thấy linh thể của tiểu thư "Chính Nghĩa" và Leonard dần trở nên rõ ràng trong làn sương mù xám mỏng, nhưng vẫn duy trì sự mơ hồ nhất định.
Đợi đến khi xương mù xám đang quấn quanh họ rơi xuống "mặt đất", Klein mới lên tiếng hỏi:
"Cảm giác bây giờ thế nào?"
Anh theo thói quen định dùng giọng điệu của Hermann Sparrow, nhưng lại nhớ khi ở trong "Đại sảnh thành thực" kia, mình đã hoàn toàn để lộ ra tiếng lầm bầm trong nội tâm, suy nghĩ miên man, phân tích theo thói quen và những lời gièm pha Leonard, không còn cách nào duy trì được hình tượng cũ trước mặt tiểu thư "Chính Nghĩa" nữa.
"Đều là lỗi của Leonard, coi như nghe theo lời dặn của bác sĩ, lần này không những không đeo chiếc mặt nạ thật dày, mà ngay cả loại mặt nạ mỏng tang cũng tháo luôn xuống rồi." Klein theo bản năng để suy nghĩ hiện ra trong đầu, rồi lại thẳng thừng cắt ngang, cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh.
Anh còn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi những suy nghĩ trong lòng sẽ lớn tiếng "nói" ra.
Cũng may đây không phải là cái nơi mà anh gọi là "Đại sảnh thành thực" kia, không còn điều "thần kỳ" mà năng lực bình thường không thể chống chọi nữa.
Rõ ràng, "Chính nghĩa" Audrey và "Sao" Leonard cũng bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương tương tự, một người thì mím chặt miệng, một người lại ngồi ngay ngắn, dường như vừa rồi đã nghĩ tới một vài chuyện theo bản năng.
Sau khi bình tĩnh vài giây, họ mới nhớ ra "Thế giới" Hermann Sparrow vừa hỏi về tình hình của mình, vội vàng đưa sự chú ý vào quỹ đạo.
"Cảm thấy có thứ gì bị tính hóa... Tôi vốn có áo giác mình sẽ phân liệt ra một nhân cách thứ hai. Không, không phải là nhân cách thứ hai, mà là trong cơ thể dường như có thứ gì đó không thuộc về ý thức của tôi đang thức tỉnh. Ồ, hiện giờ không còn nữa rồi. Ca ngợi ngài "Kẻ Khờ"!" "Chính nghĩa" Audrey phân tích tinh thần của bản thân một cách khá chuyên nghiệp, sau đó thành tâm thành ý tỏ lòng cảm ơn.
Mình có thể thản nhiên tiếp nhận lời cảm ơn này... Suy nghĩ nguy hiểm, cũng may lúc ở trong "Đại sảnh thành thực", tiểu thư "Chính Nghĩa" và Leonard không nghĩ về "Kẻ Khờ", nếu không chắc chắn mình sẽ không nhịn được mà "tiếp lời". Vậy thì toi rồi... Lòng hổ thẹn của mình sẽ khiến mình mất khống chế ngay tại trận, sụp đổ thành một đống "Trùng linh"... Trong lúc Klein suy nghĩ, anh còn thật sự đáp lại:
"Ca ngợi ngài "Kẻ Khờ"!"
"... Ca ngợi ngài "Kẻ Khờ"!" Là tín đồ của "Nữ Thần Đêm Tối", Leonard ngập ngừng một chút rồi phụ họa theo, tiếp đó nhanh chóng chuyển về đề tài chính: "Tôi cũng không sao, vừa rồi tôi cảm thấy đằng sau cánh cửa lớn bằng đồng xanh kia có thứ gì đó đang gọi mình. Hai người thì sao?"
Thấy Leonard cũng đã xác nhận trạng thái, Klein đặt "Chữ thập vô ám" và lọ kim loại nhỏ đựng máu của mình ở trong tay xuống mặt bàn dài loang lổ.
"Tôi cũng có cảm giác như thế." Anh đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Tôi cũng vậy, đây không phải là ảo giác, tôi đã phân tích tinh thần bản thân." "Chính nghĩa" Audrey nói với một ngữ điệu khá chắc chắn.
"Sao" Leonard giơ tay nắm lấy cằm mình:
"Vậy thì sẽ là gì cái gì đây?"
"Phải cần một vị cổ thần phong ấn ở ngay sau ngai vua của mình..."
Sau khi trải qua chuyện trước đó, anh ta cảm thấy mình không còn hình tượng gì trước mặt tiểu thư "Chính Nghĩa" nữa, tư thái càng thêm tùy tiện.
"Chúng ta có thể thử phân tích một chút..." "Chính nghĩa" Audrey dè dặt nhìn "Thế giới" Hermann Sparrow một cái.
Trong một thời gian ngắn cô đã có ấn tượng sâu sắc về năng lực tổng hợp tin tức, đưa ra các liên tưởng, hoàn thành phân tích và phỏng đoán của quý ngài đây.
Klein ngẫm nghĩ, nói mà không có xu hướng thiết lập từ trước:
"Chỉ có ba khả năng, một là sinh vật hùng mạnh nào đó trong thế giới hiện thực ở kỷ đệ nhị, ít nhất là gần tới danh sách 0, bị "Rồng Không tưởng" Angel Wade phong ấn dưới đáy "Thành phố kỳ tích" Livihed, phía sau ngai vua của mình. Nhưng tôi cảm thấy khả năng này không lớn lắm, bởi vì vị cổ thần kia tạo ra bản du ký này, nhét Livihed vào, đồng thời ảnh hưởng đến thế giới trong sách và thế giới hiện thực, chắc chắn là có mưu đồ của mình, khó mà có khả năng đặt một nhân tố không ổn định ở nơi đó trong thời gian dài."
"Ừm, chúng ta đều biết phải loại trừ những điều bất trắc, huống hồ là một vị cổ thần." Audrey khẽ gật đầu, còn thật sự đàm luận với "Thế giới" Hermann Sparrow.
Lúc này, Leonard "a" một tiếng:
"Có lẽ vị cổ thần "Rồng Không tưởng" này đã thấy được cảnh tượng nào đó trong tương lai xa xôi, cho rằng thứ bị phong ấn ở một mức độ nào đó sẽ giúp mình thực hiện mưu tính thì sao?"
"Cho nên tôi nói khả năng này không lớn, chứ không phải là không có khả năng." Klein bình tĩnh đáp lại: "Khả năng thứ hai, bản thân vật bị phong ấn chính là thứ mấu chốt trong mưu đồ của "Rồng Không tưởng" Angel Wade, đợi đến khi bản du ký và "0-08" gặp nhau, phong ấn sẽ bị giải trừ, thứ kia sẽ quay lại thế giới hiện thực, dẫn đến sự biến đổi nào đó. Ta cảm thấy khả năng này là lớn nhất."
Trong đó có lẽ còn liên quan đến lập trường hoặc nên nói là, ý đồ chân thật của "Rồng trí tuệ".
"Vậy thì sẽ là cái gì chứ? Ngài "Kẻ Khờ" từng nói, sau khi Adam lấy được "0-08", khoảng cách đến thần vị đã gần hơn, thời đại cũng bởi vậy mà thay đổi. Ý của ngài hẳn là Adam đã thu thập đầy đủ tài liệu của "Nhà không tưởng", chỉ thiếu một nghi thức... Không biết tôi lý giải như thế có đúng hay không?" "Chính nghĩa" Audrey đưa ra quan điểm của mình.