Chương 1366 Suy nghĩ về sắm vai
Một số hàng xóm cũng đã đi tản bộ buổi sáng giống anh.
Đương nhiên, đây cũng không phải là thói quen của giới thượng lưu Backlund. Năm ngoái, khi khói mù còn rất nghiêm trọng, không khí khá là gay mũi, chẳng ai muốn phơi gió lạnh và chịu cảm giác ướt sũng, tiêu tốn thời gian ở trên đường.
Là hàng xóm, nếu gặp gỡ thì đương nhiên phải chào hỏi lẫn nhau, khi đi ngang qua một vị luật sư, anh ta dùng khóe mắt liếc người hầu nam đi bên cạnh Dwayne Dantes đang giơ tay che mũi miệng giống như ngáp một cái.
Đợi đến khi người thanh niên con lai này bỏ tay phải xuống, vị luật sư kia bỗng nhiên phát hiện có chỗ không bình thường lắm:
"Mũi anh ta hình như cao hơn..."
"Ha ha, chắc là bình thường mình nghĩ quá nhiều về phương diện này, cho nên mới sinh ra ảo giác..."
"Mũi của mình cao lên chút thì tốt rồi..."
Vị luật sự kia vừa nghĩ vừa giơ tay day mũi, cùng lúc đó, anh ta thấy phía trước có hai con chó hoang đuổi nhau, đang thử giao phối ở bên đường.
...
Đi tản bộ xong, Klein quay về tầng ba, để "Cây gậy chống sinh mệnh" lên phía trên sương mù xám.
"Quả thật là có hiệu quả nhất định, trọng điểm để tiêu hóa "Quỷ pháp sư" lại tạo ra cảnh tượng dọa người và dùng thủ pháp kỳ dị khiến người ta chết khiếp... Thứ này có chút giống "Đạo diễn", nhưng mà là đạo diễn phim kinh dị...
"Ừm, không nhất định phải thật sự hù dọa... Trong cuộc sống yên bình hàng ngày ẩn chứa nhiều cảnh tượng đáng sợ, mà người xung quanh lại hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ là tình cờ liên tưởng đến, khi thâm nhập vào suy nghĩ sẽ bị một loại khả năng nào đó tạo thành nỗi sợ hãi, nên không dám tắt đèn, mơ ác mộng, cũng là một loại của phim kinh dị..." Klein xem xét trạng thái bản thân, tổng kết lại kinh nghiệm mấy tháng trước, cuối cùng cô đọng lại thành từ mấu chốt "đạo diễn phim kinh dị".
Mà sau khi rõ ràng điểm ấy, anh nhanh chóng nảy ra nhiều ý tưởng cho việc làm thế nào tăng tốc độ tiêu hóa ma dược về sau này.
Việc này yêu cầu anh không những phải giải quyết kẻ địch, còn phải cho kẻ địch nhận được sự đãi ngộ là nhân vật chính hoặc là bạn diễn quan trọng trong phim kinh dị!
"Việc này rất phiền toái, đối với mục tiêu cấp Bán Thần, mình chắc chắn sẽ dốc toàn lực ứng phó, nào còn tâm tư vẽ hươu vẽ vượn... Ừm, không cần thiết phải tìm mục tiêu Bán Thần, sắm vai không hạn chế, hoàn toàn có thể "Truyền tống" ra biển, tìm mấy hải tặc may mắn "tham gia diễn xuất", tạo vài câu chuyện kinh dị..."
"Đúng vậy, nếu đã là đạo diễn, thì phải khiến "tác phẩm" của mình được lưu truyền! Xem ra mỗi lần vẫn phải để cho một phần "diễn viên" chạy thoát thành công, lan truyền cơn ác mộng đã trải qua ra ngoài, đắp nặn ra truyền thuyết đại dương tương ứng, không thể đút hết cho "Mấp máy đói khát" được..." Klein vừa vạch ra kế hoạch, vừa đột nhiên nghĩ ra một vấn đề:
Những truyền thuyết kinh dị có một lượng quần chúng nhất định trên bắc đại lục và đại dương, liệu có bao nhiêu là do "Quỷ pháp sư" cố ý tạo ra?
"Chắc chắn là có một ít... Ôi, nếu Amon mà sắm vai "Quỷ pháp sư", có lẽ không đến một tháng đã tiêu hóa xong ma dược, hắn có tài năng bẩm sinh ở phương diện này, không cần phải suy xét quá nhiều đến hậu quả... Thật ra, ngoài việc tìm hải tặc "quay phim kinh dị" thì đồng thời cũng có thể tìm cơ hội hù dọa các Bán Thần khác, không nhất định là phải chiến đấu một mất một còn với bọn họ, đạt được mục đích là có thể rời đi..." Klein chợt nảy ra ý tưởng, đã có phương án phụ trợ cho sắm vai.
Thế là anh nghiêm túc suy xét đến mục tiêu:
"Thiên sứ trở lên thì chắc chắn không tìm được rồi, người không quen thuộc sẽ khiến mình trở thành nhân vật chính trong phim kinh dị và chết ngay lập tức, mà người quen thuộc lại càng rõ mình là "Quỷ pháp sư", không thể nào dọa được..."
"Trong các thánh giả, có rất nhiều người mình cũng không rõ hành tung, dọa các tổng giám mục lại dễ dẫn đến các phản ứng liên tục không cần thiết, khiến cục diện của thế giới càng thêm căng thẳng, chiến tranh càng bùng nổ sớm hơn..."
"Ơ, làm phép loại trừ như vậy thì mục tiêu thích hợp nhất lại là Bán Thần Patrick Bryan tín đồ cuồng đạo của thái Tử thần nhân tạo trong Linh Giáo Đoàn kia, các nghị viên hội nghị vận mệnh Will Onsetin, với cả..."
Nghĩ xong danh sách, Klein quyết định hai hôm nay sẽ dành chút thời gian rảnh đến gặp bác sĩ Alan Chris, đút cho đứa trẻ nào đó chút kem, hỏi xem đám "Nghị viên" gần đây đang ở đâu.
Muốn hù dọa cấp dưới thì cũng phải được sếp người ta cho phép đã chứ!
Sau khi sắp xếp xong suy nghĩ, tâm trạng Klein trở nên khá tốt, anh lại ra ngoài, đến Giáo đường St. Samuel cầu nguyện và quyên tiền, sau đó tới "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" đến tận trưa.
Buổi chiều, anh lần lượt gặp vài vị thương nhân tìm kiếm đầu tư, luật sư chuyên nghiệp, kế toán viên cao cấp, tỏ ra mình là một phú ông bình thường.
Đợi đến khi lấp đầy bụng, quay lại căn phòng nửa mở có ban công lớn, Klein đang suy nghĩ xem ngài trực tiếp đến nhà bác sĩ Alan Chris hay là mời họ đến nhà hàng Seren có món kem rất ngon để dùng bữa tối, thì linh cảm chợt dao động.
Anh nghiêng đầu nhìn, không hề bất ngờ khi thấy tiểu thư tín sứ xách theo bốn cái đầu tóc vàng mắt đỏ từ hư không bươc ra.
Một cái đầu trong đó ngậm một bức thư.
"Ai gửi?" Klein hỏi, đã có chút quen thuộc và chờ mong.
Bởi vì anh còn chưa nhận thư, nên Reinette Tincole chỉ có thể dùng ba cái đầu còn lại trả lời:
"Vua..." "Ngu..." "Ngốc..."
Patrick Bryan? Biệt hiệu còn có tiến hóa nữa? Klein đưa tay nhận lấy bức thư, mở ra xem, phát hiện quả nhiên đến từ vị Bán Thần tín đồ cuồng đạo của phái Tử thần nhân tạo trong Linh Giáo Đoàn kia.
Trên thư ông ta viết:
"... Tôi đã chuẩn bị xong nghi thức đặc thù để giúp thầy của tôi - Hatel hồi phục thêm một bước. Ngài quyến giả, nếu được ngài cho phép, rạng sáng ngày mai tôi sẽ cử hành..."
Nghi thức nhắm vào vị Thiên sứ Hatel? Không thể tránh được sự thăm dò của phái Tử thần nhân tạo của Linh Giáo Đoàn đối với Patrick rồi... Có thể dùng "Thiên sứ người giấy" để quấy nhiễu nghi thức này... Vừa vặn... Klein rung cổ tay, đốt rụi lá thư.
Tiếp đó anh rút một tờ giấy, viết câu trả lời:
"Được, nhất định phải cẩn thận."
...
Trong đêm yên tĩnh, thời điểm gần sáng, trong một nhà xưởng không người của một xưởng may khu St. George.
Nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, trống trơn, có mười người thần bí mặc áo dài đen, đầu đội mũ trùm.
Ở giữa họ là một cỗ quan tài màu đen kịt, trông có vẻ nặng nề, mà xung quanh quan tài bày khá nhiều vật phẩm trang sức bằng vang dính đầy vết bùn đất, những ngọn nến có ánh lửa nhợt nhạt lập lòe, và rất nhiều đầu lâu.
Những chiếc đầu lâu màu trắng dữ tợn này có của nhân loại, động vật, cũng có những chiếc cực kỳ quái dị, khiến người ta không thể tưởng tượng ra được hình dạng ban đầu của nó.
Đứng phía trước đống đầu lâu nhiều nhất là Patrick Bryan.
Ông ta cũng đã thay áo dài màu đen, nhưng không kéo kín mũ trùm, để lộ ra gương mặt dài khá gầy, tóc đen mắt nâu, đường nét góc cạnh.
Vị Bán Thần này còn chưa làm gì, mà xung quanh đã trở nên cực kỳ lạnh lẽo, giống như có một bầy sinh vật đông đúc đếm không xuể, nhìn không rõ đang cuồng hoan.
Khi Patrick Bryan giơ tay phải lên, đám tín đồ đội mũ trùm đều hơi co giật, tạo ra một loại vũ đạo hơi điên cuồng như cực kỳ có cảm giác tiết tấu.
Đây là "Vũ điệu linh hồn", là phương thức cử hành nghi thức mà Tử Thần thích nhất, linh tính của người nhảy múa càng mạnh thì hiệu quả càng tốt.
Sau khi vũ đạo trở nên dữ dội, một luồng gió rét lạnh vô hình từ trong cỗ tài ùa ra, Patrick Bryan cúi thấp đầu, dùng ngôn ngữ giống như xuất phát từ minh giới tụng niệm:
"Vị vua của địa ngục sâu thẳm;"
"Thiên sứ tấu vang khúc nhạc tử vong;"
"Chúa tể phía trên sông minh giới."