← Quay lại trang sách

Chương 1386 Chương 1386: Các Thiên sứ của

Ngài đã ngầm đồng ý." Klein nói ra sự thật tuyệt đối.

Đôi mắt xanh biếc của "Nữ vương thần bí" chợt sâu hơn, cô không nói gì nữa, chỉ chậm rãi gật đầu:

Klein lại chuyển đề tài về quỹ đạo:

"Việc phá hỏng nghi thức tương đối đơn giản, nhưng phải thực hiện vào đúng thời điểm mấu chốt, bằng không chuyện đó cũng chỉ khiến George III kéo dài kế hoạch thành thần thêm một thời gian. Ông ta đã được các thần linh ngầm đồng ý, không cần phải lo lắng việc nọ việc kia nữa, cho dù lăng thẩm bị phá hủy, ông ta muốn xây dựng lại cũng không mất bao nhiêu lâu."

"Mà phá hỏng vào đúng thời khắc mấu chốt, sẽ khiến ông ta tấn thăng thất bại, mất khống chế trở thành quái vật. Bất kể là vị thần linh nào cũng không thể để mặc cho loại sinh linh đó tàn sát ở hiện thực, tất sẽ giáng trần xóa sổ ông ta. Vấn đề ở chỗ là, trong tình huống có Vua Thiên Sứ nhắc nhở và trợ giúp, George III sẽ không để ý quá nhiều đến điều này, chắc chắn đã có sự bố trí và bảo vệ nghiêm ngặt, độ khó chỉ thấp hơn việc ám sát trực tiếp một chút thôi."

"Việc này yêu cầu chúng ta phải mau chóng thu thập tin tức, tìm ra được chỗ có thể sử dụng."

"Mà bất kể là hướng đi thứ nhất hay hướng đi thứ hai, thì tốt nhất cô vẫn phải tấn thăng danh sách 2, trở thành "Hiền giả" trước đi."

Bernarde khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã rõ, rồi cô lập tức nói tiếp:

"Còn hướng suy nghĩ thứ ba thì sao?"

Klein im lặng vài giây, sau đó đáp:

"Nếu lúc trước nghi thức thành công, đại đế đã tấn thăng danh sách 0, vậy thì chứng tỏ người vẫn còn cơ hội hồi sinh, chỉ cần tìm ra được sự sắp đặt mà đại đế đã để lại trước khi George III bước lên ngôi thần, khiến người trở về, thì mưu đồ của George III sẽ thất bại."

Anh không dùng xưng hô "ông ấy" để gọi Russell giống Bernarde, để đỡ làm lộ thân phận của mình.

Ánh mắt của vị "Nữ vương thần bí" kia rõ ràng sáng lên một chút, rồi lại trở nên âm trầm và kín đáo.

Cô khẽ mấp máy môi nói:

"Tôi sẽ giao số nhật ký đã lựa chọn ra cho Capella."

Klein không tiếp tục chuyện này, mà mỉm cười nói:

"Thật ra vẫn còn hướng suy nghĩ thứ tư."

Bernarde khẽ nhướng mày, tỏ vẻ nghi hoặc.

"Đó chính là không làm gì, cứ để mặc George III cử hành nghi thức, thử thành thần, và ngồi chờ ông ta thất bại." Klein cười tự giễu nói: "Trên con đường danh sách, càng lên cao thì xác suất thất bại càng lớn."

Đây cũng là một câu nói thật, cho dù có "kịch bản" do anh em của Amon biên soạn ra, tính toán mọi khả năng để thành công, cho dù George III đã tiêu hóa hoàn toàn ma dược trước đó, thì xác suất tấn thăng thành thần cũng không vượt quá bán.

Đương nhiên, Klein nói vậy chỉ là tự trêu chọc một câu.

"Nữ vương thần bí" không đáp lại ngay mà nghiêm túc nhìn Hermann Sparrow vài giây:

"Lần này anh mang đến cảm giác không giống với những lần trước đó lắm."

"Đây là đề nghị từ bác sĩ tâm lý của tôi." Klein mỉm cười, miêu tả mình như một bệnh nhân bị bệnh tâm thần nghiêm trọng.

Bernarde không nói thêm gì, thu ánh mắt lại, nhìn chiếc bút máy nằm trên bàn:

"Vậy thì mỗi người bắt đầu tự thu thập tin tức tương ứng, giữ liên lạc qua thư."

Nói tới đây, cô dừng một chút mới lên tiếng tiếp, tầm mắt không hề di chuyển:

"Thật ra, tôi nghĩ liệu có phải ông ấy đã bước đầu sống lại, chỉ là vẫn đang tìm về bản thân trong quá khứ... Tôi không rõ "Hoàng đế đen" sống lại sẽ ẩn chứa chi tiết như thế nào, cũng không biết lựa chọn cuối cùng của ông ấy có phải là "Hoàng đế đen" hay không..."

Giọng nói của Bernarde dần mơ hồ, mang theo cảm giác khó mà diễn tả bằng lời.

Klein nghe vậy, đột nhiên hiểu ra "Nữ vương thần bí" đang nghĩ cái gì, đang kỳ vọng cái gì:

Cô đang nghi ngờ "Kẻ Khờ" chính là Russell hồi sinh, nghi ngờ vị đại đế này lúc trước đã qua mắt tất cả mọi người, thật ra không hề muốn chuyển sang con đường "Hoàng đế đen", mà lựa chọn một con đường khác, nên hiện giờ muốn thu thập lại số nhật kí trong quá khứ, "Thẻ báng bổ" để tìm lại bản thân.

Đáng tiếc, tôi chỉ là chú Chu ở cách vách... Klein vốn định thầm nói một câu dí dỏm, nhưng cảm xúc lại dần lắng đọng, khó mà ép bản thân trở nên thoải mái được.

Anh không nói gì cả, đứng dậy cúi chào, đội mũ lên và ra khỏi phòng.

Sau khi đóng lại cánh cửa của buồng riêng "Rạp Hát Màu Vàng" này, đi về phái trước hai bước, Klein bỗng nghe thấy một giai điệu êm đềm, du dương.

Giai đoạn này huyền ảo lan tỏa, mang theo nỗi bi ai nhàn nhạt.

Klein ngừng chân nghe vài giây, rồi quay về đại sảnh, dùng "Lửa nhảy nhót" rời đi.

...

Thành Bạc Trắng, một đội ngũ đang tập kết trước cổng thành, sắp xuất phát.

Đây là đội ngũ chuẩn bị thăm dò "Vương đình Người khổng lồ", hành quân đến trấn Hạ Ngọ.

Dereck Berg đứng ở giữa, là người thấp thứ hai, trong tay đang cầm một giá chữ thập màu đồng xanh tua tủa gai nhọn.

Hai bên cậu ta lần lượt là Joshua và Heim, họ luôn sẵn sàng tiếp nhận "Chữ thập vô ám", để tránh việc đặc tính phi phàm của Dereck bị phân tách ra.

Một vật phong ấn như vậy, phải cần ba người thay phiên nhau nắm giữ mới có thể chống lại hiệu quả xấu.

Khi cúi đầu quan sát di vật của Tạo vật chủ, Dereck đột nhiên cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình, cậu ta theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua, phát hiện đó là "Người chăn cừu" trưởng lão Lovya, thành viên của "Nghị sự đoàn sáu người".

Đây là một người phụ nữ có vóc người thấp nhất trong đội ngũ, để mái tóc hoa râm xoăn dài, đang dùng đôi mắt màu xám nhạt của mình nhìn chằm chằm vào "Chữ thập vô ám" loang lổ xưa cũ, trong ánh mắt để lộ ra vài phần nóng cháy.

Nhận thấy ánh mắt Dereck nhìn mình, trưởng lão "Người chăn cừu" này hơi cong khóe miệng, để lộ ra ý cười khó mà hình dung:

"Đây là vật phẩm của chúa."

Dereck không hiểu sao lại rùng mình một cái, sau đó nghe thấy thủ tịch Colin Iliad lên tiếng:

"Xuất phát."

Khu vực cầu Backlund, trong một con ngõ nhỏ, Hugh lại gặp nhân viên MI9 phụ trách liên lạc với mình.

"Đây là thù lao cô dùng công trạng để đổi lấy, tổng cộng hai nghìn năm trăm bảng. Ha ha, tôi giúp cô lấy thêm được năm trăm bảng." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng kia ném cho Hugh một phong bì dày cộp.

Hugh bắt lấy một cách chuẩn xác, không đếm mà theo bản năng ấn xuống một cái, rồi chân thành nói:

"Cảm ơn."

Người đàn ông đeo mặt nạ vàng xua tay:

"Không cần cảm ơn, đây cũng là một chuyện tốt với tôi. Nếu cô vẫn còn dây dưa không buông chuyện trước kia, tôi rất lo có một ngày tôi phải ra tòa án quân sự."

"Tiếp theo cô vẫn ở Backlund chứ?"

"Đúng vậy, tôi đã quen sống ở thành thị, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, sẽ đón người nhà đến đây." Hugh nói ra câu đã chuẩn bị từ trước.

"Đợi chiến tranh kết thúc..." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng lặp lại câu nói ở giữa của Hugh bằng một giọng điệu kỳ lạ, rồi cười nói: "Mong chúa phù hộ cho chúng ta có thể sống đến khi chiến tranh kết thúc."

Chúa ở đây là chỉ "Chúa Tể Của Gió Bão".

"Tôi sùng bái Nữ thần." Hugh nghiêm túc đáp lại một câu.

"Cô hiểu rõ ý của tôi mà." Người đàn ông đeo mặt nạ vàng khua tay, hỏi: "Vậy cô vẫn nhận ủy thác của MI9 chứ?"

"Tôi sẽ không từ chối cơ hội kiếm tiền." Hugh vuốt lọn tóc hơi dày, nói nửa thật nửa giả.

"Ừm". Người đàn ông đeo mặt nạ vàng gật đầu nói: "Chuyện quan trọng nhất trong lúc chiến tranh chính là đối phó với gián điệp của các quốc gia khác. Nếu có nhiệm vụ thích hợp, tôi sẽ đến tìm cô."