Chương 1389 Bản sắc và diễn xuất (2)
Mấy hôm nay, tôi chỉ bán tin này cho một mình anh!
... Bị nhận ra nhanh vậy sao? Danis nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Thanh kiếm ngắn đen kịt trong tay Anderson ép xuống mạnh hơn chút, để cảm giác đau đớn này càng thêm rõ ràng.
"Xin hãy tôn trọng trình tự trước sau."
Baz chợt cảm thấy sinh mạng đang mất đi nhanh chóng, vội vàng trả lời:
"Là, là "Trung tướng bệnh tật"!"
"Cô ta nói cho anh biết lúc nào, vì sao lại muốn nói cho anh?" Anderson không hề bất ngờ, tiếp tục truy hỏi.
"Một ngày một đêm trước khi "Cái chết đen" rời khỏi đảo Cyrus." Baz đáp lại với tốc độ cực nhanh, sợ mình sẽ chết vì mất máu quá nhiều: "Tôi không hỏi cô ta vì sao, lúc đó tôi chỉ đang cố thưởng thức sắc đẹp của cô ta, không hổ là "Cô gái bệnh tật" nổi tiếng năm biển..."
Cho dù cách đã lâu, nay còn đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, mà chỉ cần nhớ lại, Baz cũng khó nén nổi một câu khen ngợi.
"Là do ma nữ mê hoạc à?" Anderson tự nói một câu, rồi hỏi: "Anh có cách liên lạc với cô ta không?"
"Không có." Baz lắc đầu lia lịa: "Cô ta bảo tôi ghi nhớ toàn bộ những người hỏi thăm tung tích của cô ta, đợi đến khi cô ta quay về đảo Cyrus thì nói lại. Mà nếu có ai nhận được tin tức về hòn đảo bí mật kia rồi thực sự rời khỏi cảng đến đó, thì cứ mặc hắn."
"Vậy à... Rất hợp lý." Anderson gật đầu, cất thanh kiếm ngắn màu đen đi: "Nơi đó là cạm bẫy à?"
"Tôi cũng không biết." Baz thản nhiên trả lời.
Anderson không nói gì nữa, lục lọi lấy hết tiền trên người Baz và trong phòng, sau đó chỉ thanh kiếm vào tên buôn bán tin tình báo này:
"Vốn định giết anh, nhưng như vậy sẽ không có ai căm thù tôi."
"Hãy sống cho tốt, hằng ngày nhớ mắng chửi tôi vài lần."
Nói xong, gã xoay người đi đến bên cạnh Danis, cùng nhau nhảy ra khỏi cửa sổ, biến mất trong màn đêm tối không có đèn đường.
Baz sờ chỗ cổ đang rỉ máu, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Hắn đứng dậy chạy vội tới cửa sổ, xác nhận hai người vừa rồi đã mất dạng.
"Cũng may gặp được cái tên hình như có vấn đề về tinh thần, bằng không hôm nay chết chắc rồi..." Baz đóng cửa sổ lại, khóa trái cửa gỗ, kiểm tra kỹ càng căn phòng một lần, rồi mới ngồi xuống, uống ừng ực non nửa chai rượu Ranzi mạnh.
Mượn cảm giác say, Baz lê đến giường, cứ thế ngủ mất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, chậm chạp đến ba giờ đêm.
Đột nhiên, Baz xoay người ngồi dậy, đôi mắt sáng ngời đầy thần thái, không còn chút men say nào.
Hắn tìm một con dao găm, cậy một miếng nền nhà bằng gỗ lên, lấy ra một cuộn giấy cỡ bằng ngón tay cái từ bên trong.
Sau khi từng lớp giấy trắng được mở ra, ở giữa là một thứ màu đen dính dấp như hồ dán.
Baz lấy một phần tư, đi đến trước gương định bôi nó lên trên.
Đúng lúc này, hắn thấy trong gương phản chiếu ra bóng dáng hai người, một người mặc áo trong màu trắng, gi lê đen, một tay đút túi, cầm theo kiếm ngắn, một người khác mặc áo choàng tối màu, không để lộ mặt.
"..." Đồng tử Baz chợt phóng to, hắn bị Danis đánh một nhát vào gáy, trực tiếp ngất xỉu.
Mà ký ức cuối cùng hắn chính là giọng nói mang theo tiếng cười:
"Hắn thật sự không làm người ta thất vọng."
Xử lý Baz xong, Danis cúi người cầm thứ như hồ dán vừa rơi xuống đất, cười ha ha nói:
"Không ngờ tên này lại thực sự tin rằng anh không làm thịt hắn chỉ vì muốn hắn căm thù anh."
Cuộc đối thoại lúc trước thực ra là một vở kịch mà hắn và Anderson đã luyện tập từ trước, để việc Anderson tha cho Baz trở nên hợp tình hợp lý, không bị nghi ngờ.
"Điều này chứng tỏ là anh diễn cũng rất tốt." Anderson cười nói: "Bản sắc và diễn xuất quả nhiên là khác nhau."
"Khốn kiếp!" Danis chửi một câu không thèm kiêng nể.
Sau đó hắn lại cảm khái:
"Không ngờ hắn lại kiên nhẫn đến vậy, đợi đến tận nửa đêm mới hành động, mà chúng ta còn kiên nhẫn hơn."
"Một thợ săn muốn bắt được con mồi thì phải biết kiên nhẫn, đôi khi còn phải chờ đợi đến vài ngày."
Đối với hai người họ mà nói, đây cũng là chuyện bắt buộc, bất kể là "Thợ săn", "Kẻ khiêu khích", hay là "Kẻ phóng hỏa", "Kẻ thu gặt" đều không giỏi về thông linh cho lắm, càng đừng nói đến năng lực như thôi miên. Nếu muốn lấy được tin tức, ngoại trừ tra khảo, uy hiếp thì họ không còn cách nào khác, cũng chỉ đành cố gắng ở "Âm mưu" mà thôi.
Câu này rất có lý, nhưng sau này nó sẽ trở thành lời nói để tôi dạy dỗ người khác... Danis nhìn thứ màu đen giống hồ dán trong tay, nói:
"Hình như phải bôi nó lên mặt gương... Sau đó có thể liên lạc với "Trung tướng bệnh tật"?"
"Chắc là vậy, nhưng dù có liên lạc được, thì cũng có ích gì? Hẹn cô ta đến đảo Cyrus cùng ăn bữa sáng à?" Anderson cười nhạo.
Danis cũng biết mình và Anderson không thể làm gì được người ở trong gương, chỉ là theo bản năng muốn cố gắng một chút, hoàn thành nhiệm vụ mà Hermann Sparrow giao cho hoàn hảo hơn chút.
Hắn nhíu mày nói:
"Vậy tiếp theo phải làm sao?"
"Đương nhiên là liên lạc với Hermann Sparrow, giao việc này cho anh ta xử lý. Bất kể ở phương diện nào, anh ta cũng là một người rất bí ẩn, hẳn là có cách giải quyết." Anderson chẹp miệng nói: "Hơn nữa, anh ta giao cho chúng ta nhiệm vụ truy tìm tung tích "Trung tướng bệnh tật", chẳng phải giờ đã có rồi sao?"
Danis "ừm" một tiếng, bắt đầu lấy nến và vật phẩm dùng cho nghi thức.
"Anh định làm gì?" Vẻ mặt Anderson hơi kỳ quặc.
Danis không quay đầu lại, vừa bày tế đàn vừa đáp:
"Triệu hồi tín sứ của Hermann Sparrow."
"..." Anderson im lặng vài giây rồi nói: "Vậy tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Hơn sáu giờ sáng, toàn bộ Backlund vẫn chìm trong bóng tối, cực kỳ yên tĩnh, hầu hết các khu vực chỉ có ánh đèn đường khí gas đang chiếu sáng.
Klein mặc áo ngủ ngồi trên giường day thái dương, nhìn tiểu thư tín sứ tay cầm bốn cái đầu ở bên cạnh, bất đắc dĩ hỏi:
"Ai gửi?"
Có để yên cho người ta ngủ không?
Ba cái đầu tóc vàng mắt đỏ trong tay Reinette Tincole lần lượt đáp:
"Tên..." "Người hầu..." "Không có..."
"Đầu óc..." "Của..." "Anh..."
Danis à... Trước kia là nửa đêm cầu nguyện, bây giờ là sáng sớm gửi thư... Klein hít vào một hơi rồi chậm rãi thở ra, sau đó nhận thư từ chỗ tiểu thư tín sứ.
Anh mở ra xem, nét mặt dần trở nên nghiêm túc, bởi vì thời cơ Danis và Anderson đã phát hiện ra tung tích của "Trung tướng bệnh tật" Tracy thực sự không được thích hợp lắm.
Dựa theo suy đoán của Klein, không bao lâu nữa, vị tướng quân hải tặc kia sẽ lấy lại "tự do" cùng "Ma nữ trắng" Catherine, không cần phải trốn tránh nữa, có thể dễ dàng tìm ra, bây giờ lại đối phó với tên buôn bán tin tình báo Baz, lấy vật phẩm liên lạc từ chỗ hắn, rất có thể làm kinh động đến mục tiêu, khiến cô ta tiếp tục ẩn nấp.
Đương nhiên, Klein có thể tìm "Nữ vương thần bí" Bernarde hỗ trợ, dùng cách thông qua chiếc gương phong tỏa vị trí của "Trung tướng bệnh tật". Nhưng vấn đề ở chỗ là, anh nghĩ ngờ nơi mà mục tiêu đang trốn là cứ điểm quan trọng của giáo phái Ma Nữ, thậm chí là tổng bộ đang cất chứa vật phong ấn cấp "0". Nếu làm thế, cho dù xác định được tung tích của Tracy, thì cũng không dám "Truyền tống" tới đó bắt người, cho nên liên lạc chỉ khiến vị tướng quân hải tặc kia cảnh giác hơn.