Chương 1388 Bản sắc và diễn xuất (1)
Đúng rồi, "Ma nữ trắng" Catherine, so với nhóm Bán Thần hoàng gia, thì cô ta dễ đối phó hơn, hơn nữa còn không "bị người khác chú ý"..."
"Ừm, theo lý mà nói, George III đã được mấy giáo hội lớn ngầm đồng thuật không cần phải hợp tác với giáo phái Ma Nữ nữa. Nếu không phải vì nguyên nhân nào đó mà hai bên bị buộc chặt lại với nhau, thì điều mà ông ta muốn làm đầu tiên chính là cắt đứt quan hệ với giáo phái Ma Nữ.
"Đương nhiên, có lẽ ông ta sẽ không trực tiếp bán đứng giáo phái Ma Nữ, một mặt là các ma nữ cũng am hiểu âm mưu, có sự đề phòng về phương diện này, mặt khác nếu chọc giận lãnh đạo cao cấp của "Giáo phái Ma Nữ" thì nghi thức thành "Hoàng đế đen" của George III chưa chắc đã được đảm bảo, mặc dù có Chân thần, có vật phong ấn cấp "0", có tổ chức bí ẩn của Thiên sứ."
"Chỉ cần George III còn lí trí, cách làm chính xác nhất là theo giao hẹn, cung cấp đủ những thứ nên cung cấp, sau đó phái người của giáo phái Ma Nữ ra ngoài. Trong quá trình này, lại mượn sức mạnh của Thiên sứ thậm chí là Vua Thiên Sứ lĩnh vực tâm linh, xóa ký ức mấu chốt của người tham dự trong giáo phái Ma Nữ đi."
"Làm vậy cho dù "Ma nữ trắng" Catherine "mất tích" một thời gian, cũng không khiến George III cảnh giác, thậm chí ông ta còn không biết."
"Mà nhìn từ góc độ của giáo phái Ma Nữ, sự việc đã xong, các giáo hội lớn cũng đã ngầm đồng ý, mấy người như "Ma nữ trắng" cũng không cần phải hoàn toàn trốn tránh che giấu như thời gian trước đó, có thể hoạt động khá tự do. Đối với mình và "Nữ vương thần bí" mà nói, đây là một cơ hội."
"Ừm, "Trung tướng bệnh tật" rất có khả năng sẽ xuất hiện, từ dáng vẻ của cô ta và thái độ của "Ma nữ trắng" lúc trước, có thể suy đoán ra cô ta và Catherine hẳn là có quan hệ huyết thống nhất định..."
Nghĩ đến đây, Klein hít một hơi, chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, thầm lẩm bẩm:
"Hi vọng Anderson và Danis có thể mau chóng tìm được vị tướng quân hải tặc kia..."
"Hi vọng "Thành phố kỳ tích" trong "Grossel du ký" có thể phá hủy sức ảnh hưởng từ lĩnh vực tâm linh một cách hữu hiệu..."
Mà việc anh có thể làm lúc này chính là kiên nhẫn chờ đợi.
...
Trên đảo Cyrus, Biển cuồng bạo.
Danis vui sướng nói với Anderson:
"Tôi nghe được một tin tức, phía tây nam khu này, trên tuyến đường hàng hải phi pháp, còn một hòn đảo không có tài nguyên gì nhưng lại rất bí mật."
"Anh nghi ngờ đội tàu của "Trung tướng bệnh tật" đang trốn ở gần đó?" Nghe Danis nói, Anderson như có điều suy nghĩ, hỏi lại một câu.
Danis phấn khởi đáp lại:
"Khả năng này rất lớn! Chẳng phải sau khi "Cái chết đen" chạy về phía tây đến đảo Cyrus thì biến mất sao?"
Anderson bĩu môi, sau đó bật cười nói:
"Nếu tung tích của "Trung tướng bệnh tật" dễ bị anh đoán ra như thế thì cô ta cần gì phải trốn?"
"Hòn đảo mà ngay cả anh cũng thăm dò ra được làm sao có thể gọi là bí mật được?"
"Ê! Anh có gì gì?" Danis cảm thấy mình đang bị châm biếm.
Anderson nhún vai:
"Tôi không có ý gì cả, tôi chỉ đang dùng đầu óc để phân tích."
"Hòn đảo kia chắc hẳn có tồn tại, nhưng thuộc về loại mà khá nhiều người ở đây đều biết, hoặc là có ai cố ý tung ra tin tức này."
"Nếu là giả thiết đầu, thì đội tàu của "Trung tướng bệnh tật" Tracy chắc chắn không thể trốn ở nơi đó. Nếu là giả thuyết sau thì khá thú vị đây. Ai sẽ là người tung ra tin này chứ?"
Lúc đầu Danis còn hơi giận dữ, nhưng sau đó dần dần đi theo suy nghĩ của Anderson mà bắt đầu phân tích tình hình:
"Nhà mạo hiểm hoặc là hải tặc nào đó đang gài bẫy? Nhưng một hòn đảo không có tài nguyên không thể thu hút người đến thăm dò được."
"Bản thân "Trung tướng bệnh tật"? Vì biết có ai đó đang điều tra hành tung của mình?"
Anderson cười nói:
"Không tệ, được tôi dạy dỗ, anh đã tiến bộ rất nhiều. Nếu không, tôi ngờ rằng cho dù có uống xong ma dược "Chuyên gia âm mưu", anh cũng không thể nào làm đầu óc sáng sủa ra được, chỉ biết cách biến kẻ địch trở nên ngốc hơn, rồi kéo hắn vào lĩnh vực mà mình quen thuộc, từ đó chiến thắng năng lực của hắn."
"Những lời này không phải do tôi nói, là Đại đế Russell nói."
Trong thời gian qua, Anderson đã thu thập giúp Danis một phần tài liệu chính và gần như toàn bộ tài liệu phụ trợ của ma dược "Chuyên gia âm mưu", chỉ thiếu một bước nữa là có thể thành công.
"Tôi nghi ngờ anh chỉ có năng lực như thế..." Danis nhỏ giọng lẩm bẩm một câu coi như đáp lại.
Anderson không để ý, vẫn tiếp tục nói:
"Nếu "Trung tướng bệnh tật" tự tìm người tung tin tức này ra, thì hòn đảo bí mật đó chắc chắn là cái bẫy, có lẽ không có gì cả, chỉ tồn tại rất nhiều mặt gương đang theo dõi nhân loại và thuyền bè tới gần hòn đảo, hoặc có lẽ là căn cứ quan trọng của giáo phái Ma Nữ mà Hermann Sparrow nói."
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" Danis hỏi theo bản năng.
Anderson nghe vậy thì "ha" một tiếng:
"Chuyện đơn giản như thế mà anh cũng không nghĩ ra được?"
"Anh nghe tin tức này từ ai, thì đương nhiên bây giờ chúng ta sẽ đi tìm người đó, làm rõ nơi bắt nguồn tin tức của hắn, từ đó điều tra qua từng lớp một, xem cuối cùng sẽ phát hiện được điều gì."
Đúng thế... Danis vốn định gật đầu đồng ý, nhưng lời đến bên miệng lại thành một tiếng kêu lên "a".
Vào lúc gần sáng, trên tầng hai của một sòng bạc.
Baz tóc nâu ngáp dài một cái, đi vào phòng mình.
Hắn còn chưa kịp nương theo ánh trăng ngoài cửa để đốt nến thì đã thấy một vệt lửa trắng lóe lên trước mắt hắn, chói đến mức hắn khó mà nhìn nổi.
Baz chợt căng thẳng, bổ nhào sang bên cạnh, lăn dưới đất.
Vừa lăn được hai vòng, động tác của hắn đột ngột ngừng lại, giống như bị người ta dùng phép hóa đá.
Bởi vì chỗ cổ hắn chợt cảm nhận được sự buốt giá đến tận xương tủy và cơn nhói, điều này khiến hắn hiểu rằng mình mà tiến thêm một chút nữa về phía trước, thì máu tươi sẽ phun lên tận trần nhà.
"Các ngươi muốn làm gì?" Lúc này, thị lực của Baz đã trở lại bình thường, thấy bên cạnh có một người đàn ông đang đứng, tóc vàng, cầm kiếm ngắn màu đen, một tay đút túi, mà bên cửa sổ có thêm một tên mặc áo choàng đen, dùng mũ trùm che khuất quá nửa khuôn mặt.
Danis không trả lời câu hỏi cảu Baz, mà nhìn về phía Anderson với vẻ hơi kinh ngạc:
"Vì sao anh không ngụy trang?"
"Ngụy trang thì làm sao để người khác biết nên căm thù ai?" Anderson dửng dưng đáp lại.
"..." Danis hít một hơi: "Cũng may tôi còn chưa bị lây thói quen này của anh."
"Không sao." Anderson cười nói: "Ở đảo Cyrus kéo bừa một người lại hỏi đều biết trong thời gian này tôi đang giao du với ai."
"Khốn nạn!" Danis buột miệng chửi một tiếng.
Baz bị Anderson kề kiếm ngắn vào cổ không dám nhúc nhích, chỉ yên lặng lắng nghe, có cảm giác mình đã trở lại Trier, đang xem hài kịch.
Rốt cuộc hai người họ đến đây làm gì... Kẻ buôn bán tin tình báo này rơi vào hoang mang tột độ.
Lúc này, Anderson thu ánh mắt lại, cúi đầu nhìn Baz nói:
"Hòn đảo nằm ngoài tuyến hàng hải chính, ở phía tây nam kia, là ai nói cho anh biết?"
Baz lập tức hiểu ra, nhìn Danis ở ngoài cửa sổ:
"Là anh!"