Chương 1406 Tương tác (2)
Sau đó cô nghe thấy đối phương thấp giọng nói:
"Viết ngay bây giờ."
Viết ngay bây giờ... Furth vẫn không hỏi vì sao, chỉ nói theo bản năng:
"Tôi không mang giấy bút, thư và tem."
Cô còn chưa dứt lời, những thứ đó đã được ném tới.
"..." Furth bắt được chúng, đi mấy bước ra phía ngoài, kê giấy lên bức tường phẳng có ánh đèn đường khí gas chiếu tới, vội vàng viết thư cho thầy Dorian Gray Abraham.
Klein đút hai tay vào túi, kiên nhẫn chờ đợi, không hề sốt ruột chút nào.
Thật ra, anh đã sớm ẩn nấp ở gần tiểu thư "Ma thuật sư", chỉ là không hiện thân mà thôi.
Dựa theo địa chỉ mà Furth cung cấp, anh bắt đầu âm thầm theo dõi khi đối phương ra khỏi nhà vào buổi chiều, mà cách thức theo dõi là để bí ngẫu liên tục cầu nguyện "Hải thần" Cavitewa, còn bản thể thì ở phía trên sương mù xám, dùng điểm sáng cầu nguyện quan sát tình hình xung quanh "Ma thuật sư".
Nhờ sự giúp đỡ của "Tầm mắt chân thật", lúc này Klein có thể xác định Charles Latour vẫn chưa chú ý đến tiểu thư "Ma thuật sư", tiếp xúc sẽ an toàn.
Sau khi biết tiểu thư "Ma thuật sư" từng gặp bí ngẫu của Charles Latour, làm sao Klein có thể yên tâm gặp gỡ đối phương, còn to gan đưa cô đi "Lữ hành"?
Lúc này, anh tin rằng Charles Latour bị vật phong ấn của gia tộc Abraham hoặc là "Bí thánh giả" Botis thu hút tới, mà một người phi phàm danh sách 6 nhỏ bé như "Ma thuật sư" hoàn toàn không bị để mắt tới, cũng không bị bại lộ.
Mấy phút sau, Furth viết thư xong, dùng loại bột phấn thảo dược có tính chất dính mang theo bên người để làm hồ dán, đóng kín phong bì, dán tem lên.
"Bây giờ, phải bỏ vào hòm thư?" Furth liếc nhìn tên và địa chỉ của thầy viết bên ngoài bì thư, ngập ngừng nói.
Cô cho rằng mình nên tự làm việc này, không thể giao cho "Thế giới", nếu không thầy rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Đương nhiên, nếu Hermann Sparrow khăng khăng đòi gửi, thì Furth cũng cảm thấy mình chẳng có cách nào ngăn cản, cho dù xé thư nuốt vào bụng cũng vẫn có khả năng bị thôi miên, thông linh.
Klein khẽ gật đầu:
"Gửi xong thì quay lại nơi này."
Phù... Furth thở dài một hơi, xoay người, chạy chậm về phía đầu đường, tìm được hòm thư.
Sau khi hoàn thành xong việc, quay lại con ngõ nhỏ tối tăm kia, cô không đợi Hermann Sparrow lên tiếng, đã trả lại bút máy và hai chiếc tem thư còn thừa cho hắn, nói với tộc độ hơi nhanh:
"Một chiếc là đủ rồi."
Klein nhìn tiểu thư "Ma thuật sư", nhận lại tem và bút máy, nói một câu với giọng bình thản:
"Điều này chứng tỏ chỗ mà thầy cô ở cách Backlund không quá 100 cây số."
"..." Nét mặt Furth hơi cứng lại.
Thế đã là gì? Tôi còn biết thầy của cô đang ở cảng Pulitzer, hơn nữa xác suất lớn còn chưa rời đi... Về phần vì sao tôi đưa cho cô ba chiếc tem thư, đương nhiên là cố ý... Klein thầm lẩm bẩm vài câu, đi đến trước người tiểu thư "Ma thuật sư".
Sau đó anh vươn bàn tay trái đang đeo chiếc găng tay trong suốt ra, nắm lấy bả vai cô gái đối diện.
"Ma thuật sư" Furth không tự chủ được lại cúi đầu xuống.
Các khối màu sắc xung quanh chợt đậm hơn, hòa trộn chồng chéo lên nhau, vô số bóng dáng có hình thái khó mà miêu tả cụ thể theo đó vụt hiện lên.
Đợi đến khi mắt thấy cảnh vật mà màu sắc đều trở lại bình thường, Furth theo phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, định mở miệng nói tiếng cảm ơn.
Nhưng bóng dáng Hermann Sparrow đã biến mất!
Furth mờ mịt quan sát bốn phía, phát hiện mình đang đứng ở trong góc không có người, phía trước là một cánh cửa, ngoài cửa có tiếng ồn ào và mùi rượu xộc ra.
Furth kéo áo choàng, mang theo chút hoảng sợ của người tha hương, đi đến trước cánh cửa kia, nhìn thấy khá nhiều người đàn ông đang ăn mặc như hải tặc.
Họ giắt đao ngắn ở thắt lưng, tay cầm súng ngắn, đang hào hứng thảo luận về vấn đề hạm đội của hai nước Fossack và Ruen ai mạnh ai yếu, có rất nhiều cô gái mặc quần áo diêm dúa ngồi lẫn trong họ, như những con bướm đang phe phẩy cánh.
Mặc váy dài bằng nỉ phong cách Backlund, khoác áo choàng màu tối, mái tóc nâu dài hơi xoăn, tỏa ra khí chất chín chắn, nhưng vẻ mặt lại e dè, Furth lúc này hệt như một con nai rơi vào trong bầy sói. Cô nổi bật như thế, không hài hòa như thế, nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh mắt về phía mình.
Những người đó đang nói gì đó với cô, cô lờ mờ cảm thấy quen thuộc, dường như là một nhánh của ngôn ngữ nào mình đã từng học, nhưng nhất thời không thể nào hiểu nổi.
Mình đang ở đâu, mình đang làm cái gì, họ là ai... Trong lúc Furth hoang mang, đã có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ chen ra ngoài, đi về phía cô, dùng tiếng Ruen trúc trắc nói:
"Mười saule, một tối!"
... Furth cũng là người đã lăn lộn nhiều trong giới người phi phàm, tuy không biết đây là nơi nào, nhưng rất rõ mình gặp phải cái gì, trong đôi mắt chợt ngưng tụ ra ánh sáng kỳ dị, chúng lóe lên từng tia một, cuối cùng hợp lại thành một.
Sự uy nghiêm khó diễn tả bằng lời tỏa ra từ người cô khiến những người xung quanh theo bản năng né tránh ánh mắt cô.
Đây là "Quyền uy" thuộc về "Thẩm Phán", do năng lực phương diện "Người trọng tài" biến đổi về chất tạo thành.
...
Đảo Cyrus, biển cuồng bạo.
Danis đang ẩn nấp trong bóng tối, chuyên tâm theo dõi Baz - kẻ buôn bán tin tức kia.
Là một "Thợ săn", lại có "Áo choàng bóng đen", năng lực lẩn trốn và theo dõi của Danis khá tốt, lúc trước còn từng giúp Hermann Sparrow mai phục "Sắt thép" Maivit. Lúc này hắn không hề để lộ dấu vết, chỉ cảm thấy hơi nhàm chán, rất mong Anderson nhanh chóng tới thay phiên.
Cuộc sống thế này khi nào mới kết thúc đây, "Trung tướng bệnh tật" mau xuất hiện đi. Không, không được, không phải là lúc này, vẫn nên đợi Anderson tới rồi tính... Danis tự soi xét bản thân, kết thúc "cầu nguyện" một cách lý trí.
Hắn lo tướng quân hải tặc có cấp bậc như "Trung tướng bệnh tật" Tracy có thể phát hiện ra chỗ mình đang trốn, mà hắn lại không đủ dũng khí và tự tin khi đối mặt với cô ta.
Đương nhiên, nếu hắn đeo găng tay quyền anh, thì mọi chuyện đều không phải là vấn đề.
Chỉ cần tốc độ đưa ra quyết định đủ nhanh, thì nỗi khiếp đảm và sợ hãi không đuổi kịp hắn!
"Hình như anh đang rất buồn rầu?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Danis.
Danis giật bắn mình, vọt ra khỏi chỗ tối, trong tay nhanh chóng hình thành một ngọn lửa màu cam.
Cùng lúc đó, hắn chuyển ánh mắt về nơi phát ra âm thanh, phát hiện Anderson đang trốn trong bụi cây, trên đầu cắm đầy cành lá màu xanh, gần như hòa làm một thể với quang cảnh xung quanh.
"... Khốn nạn!" Cũng Danis không biết đang mắng Anderson hay đang mắng mình, sau khi trút ra một câu thì nói: "Anh đến đây từ lúc nào?"
"Hai phút trước." Anderson mỉm cười đáp lại: "Trốn kỹ đấy, tôi cũng không tìm ra anh ngay đâu, phải dựa theo thói quen ẩn náu của anh rồi đến bên cạnh nói bừa một câu."
Danis nhất thời không biết nên tự hào hay là nên tức giận, hỏi lại với vẻ hơi phức tạp:
"Nếu vừa rồi tôi giữ được bình tĩnh, thì anh sẽ không phát hiện ra tôi?"
"Trên lý thuyết thì là thế." Anderson dửng dưng cười nói: "Nhưng là một "Thợ săn" lão luyện, thì không chỉ có một cách thôi đâu."
Danis đang định hỏi còn cách nào nữa, thì bỗng thấy nến trong phòng Baz bị thổi tắt, hắn định đi ngủ.
Qua mấy chục giây, trong bóng đêm, bóng dáng lờ mờ của tên buôn bán tin tức xuất hiện ở bên cửa sổ, khẽ nhảy ra ngoài, đáp xuống nơi không có ánh sáng ngoài phòng.