← Quay lại trang sách

Chương 1405 Tương tác (1)

Nhưng anh đọc đến trang cuối cùng cũng không phát hiện được nội dung tương ứng, mà lại có một trang nhật ký lờ mờ viết về vài suy nghĩ lúc cuối đời của Russell:

"27-12, gần đây mình luôn đứng ngồi không yên, bởi vì không hoàn toàn nắm chắc chuyện tiếp theo."

"Mình không còn mong mỏi nhận được sự trợ giúp nữa, họ có thể giữ thế trung lập mình cũng rất vui lòng."

"Mình đặt bản thân vào trong một tình cảnh nguy hiểm, đó vừa là là hành vi chủ động, vừa là sự lựa chọn duy nhất."

"Đôi khi mình rất hoang mang, vì sao mình lại đi từng bước đến tình cảnh hiện giờ?"

"Là mình quá cực đoan, hay chỉ có thể làm vậy?"

"Không, đến khâu hiện giờ, không thể mê man bất cứ chuyện gì nữa, không những sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của mình, mà còn khiến hi vọng vốn không lớn càng thêm xa vời, không có bất cứ ý nghĩa gì."

"Đã đi tới đây, thì chỉ có thể đi tiếp, thành công thì tự nhiên sẽ có ánh mặt trời chiếu rọi."

"Ha ha, tất cả hi vọng của mình đều đặt vào một câu: đi vào chỗ chết sau đó hồi sinh!"

Xem ra, Đại đế thực sự lựa chọn cách thức chết trước hồi sinh sau, để thoát khỏi ô nhiễm và điên cuồng... Hành động này quả thực rất điên cuồng, giống như đang chơi trò "cò quay Nga", bỏ một viên đạn vào trong ổ quay của súng lục, sau đó hi vọng viên đạn bắn vào mình sẽ không nổ... Không phải là một người cực đoan lại khá nhiều ý tưởng đột phá thì không thể suy xét đến tính khả năng ở phương diện này được... Có lẽ chính là vì mọi người đều sẽ không đoán ra được, nên Đại đế mới có một tia sống sót như vậy... Klein hơi dựa vào lưng ghế, lặng lẽ ngồi một lúc trong cung điện xa xưa.

Đợi đến khi suy nghĩ đang phân tán thong thả thu lại, anh mới cân nhắc đến vấn đề tìm ra hòn đảo nhỏ không tên kia như thế nào:

"Mình nhớ vị Benjamin từng đến hòn đảo không tên kia hình như là người của gia tộc Abraham, có thể thông qua tiểu thư "Ma thuật sư" để hỏi về chuyện này... Ừm, sắp tới sẽ gặp cô ấy, không cần nhờ "Kẻ Khờ" chuyển lời..."

"Đời sau của đám người Edwards, William, Polly thì nhờ "Nữ vương thần bí" đi hỏi, như thế thích hợp hơn..."

Sau khi đã xác định phương hướng điều tra, Klein nhìn quanh một vòng, thở dài một tiếng rồi biến mất khỏi phía trên sương mù xám.

Quay lại thế giới hiện thực, Klein lập tức lấy giấy bút ra, viết một lá thư ngắn:

"Điều tra hòn đảo nhỏ không tên mà Green, William, Polly đã bỏ mạng ở đấy, có thể bắt tay từ đời sau của ba người đã qua đời Edwards, Benjamin Abraham."

Đây là thư gửi cho "Nữ vương thần bí" Bernarde, cho nên Klein không cần viết nguyên nhân, tin rằng đối phương có thể hiểu được ý nghĩa của bức thư.

Gấp giấy viết thư lại, Klein tiện tay lấy ra một mẩu nến, bắt đầu nghi thức triệu hồi.

Sau khi hoàn thành phần bố trí đơn giản, anh đặt bức thư lên tế đàn, lùi ra sau hai bước, dùng tiếng Hermes cổ nhỏ giọng tụng niệm:

"Tôi!"

"Tôi dùng danh nghĩa của mình để triệu hồi."

"Sinh vật vô hình ngao du thiên đường, linh thể kì dị thân thiện với nhân loại, tín sứ chỉ thuộc về một mình Bernarde Gustav."

Vừa dứt lời, linh cảm của Klein chợt có dao động, theo bản năng dựa vào ý thức để mở đôi mắt linh giới ra.

Nhưng anh không thấy gì cả.

Sau đó, anh phát hiện lá thư trên tế đàn đã biến mất.

Tín sứ của "Nữ vương thần bí" thật đặc biệt... Lần sau sẽ đổi thành dùng thị giác "Dây linh thể"... Klein ngẩn ra một giây, sau đó thầm cảm khái hai câu.

...

Chạng vạng, khi đèn đường khí gas lần lượt được thắp sáng, một chiếc xe ngựa chạy xuyên qua ánh đèn, tới chỗ giao giữa cầu Backlund và khu đông, sau đó dừng lại ở ven đường.

Furth mặc váy dài bằng vải dạ, khoác áo choàng màu tối, trả tiền xe lên tới ba saule, sau đó cô xuống khỏi xe ngựa cho thuê, men theo bóng tối của con đường chậm rãi đi về phía trước, định vòng một vòng lớn, thoát khỏi kẻ theo dõi giả tưởng.

Sau khi buổi tụ hội Tarot kết thúc, cô nhanh chóng chiến thắng sự lười biếng của mình, chỉnh trang rồi ra ngoài, lần lượt đến gặp thầy, bạn học và đồng nghiệp.

Về phần lý do, thì không cần bận tâm tìm kiếm, quan tâm đến bạn bè và người quen gặp phải trận không kích là một việc hết sức bình thường.

Mà sở dĩ không phải là tuần trước, là vì thời điểm đó trong mắt dân chúng bình thường, cục diện của Backlund còn khá căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng gặp một trận tập kích mới, nếu không cần ra ngoài thì mọi người đương nhiên là cố gắng hết sức không ra ngoài.

Furth vốn còn định tìm trọn bộ lý do để lúc nói chuyện dẫn dắt đề tài phát triển về phía những chuyện ma quái trong bệnh viện, nào ngờ còn chưa cần dùng đến, thầy, bạn học và đồng nghiệp cũ của cô vừa tán gẫu được vài ba câu đã chủ động nói đến phương diện này, không hề có ngoại lệ, khiến người ta có ảo giác trong tất cả các bệnh viện đều sẽ xuất hiện tình huống tương tự.

Không, Furth biết đây không phải là ảo giác, vì thế không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, ngờ rằng ban đêm đi ngủ sẽ bởi vậy mà mơ thấy ác mộng.

Những chuyện này vốn không cần phải cải biên quá nhiều, chỉ cần đổi kết cục của những người bệnh hồi phục như kỳ tích thành tuy vết thương đã khỏi, nhưng tinh thần rất thất thường, sẽ trở thành một câu chuyện đáng sợ hơn. Ngoài ra chuyện còn xảy ra ở thành phố mà mọi người đều quen thuộc cùng với trong bệnh viện nơi mà thường xuyên phải tiếp xúc với bầu không khí đáng sợ, cảm giác lạc vào huyền bí sẽ rất rõ rệt. Mình gần như có thể đoán được một quyển tiểu thuyết bán chạy lại sắp được sinh ra, không biết mình có thể chế ngự được đề tài này hay không...

À, vấn đề duy nhất là câu chuyện này thiếu mất tuyến tình cảm... Một bệnh nhân nữ thâm tình, hôn một gương mặt mọc đầy nấm và cỏ dại? Điều này, điều này có mới lạ quá không... Furth vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác đã rơi vào trạng thái sáng tác.

Đúng lúc này, trước mắt cô chợt hoa lên, trong bóng tối nơi đèn đường khí gas không chiếu tới, có một bóng người bước ra.

Bóng người nọ mặc áo gió màu đen, đội mũ dạ cao, có đường nét gương mặt góc cạnh, ngũ quan lạnh lùng, ngoại trừ trên mũi không đeo mắt kính viền vàng, thì giống hệt nhà mạo hiểm điên cuồng hoành hành năm biển Hermann Sparrow.

Tuy Furth biết ngài "Thế giới" sẽ không săn giết mình, chỉ tới để thực hiện giao hẹn, nhưng vẫn không tự chủ được căng thẳng trong lòng, giống như lúc đi học gặp phải giáo viên nghiêm khắc vậy.

"A, chào buổi tối." Cô bước chậm lại, nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước, cất lời chào hỏi.

Klein gật đầu, không nói gì cả, lập tức xoay người đi vào trong ngõ nhỏ yên ắng ở bên cạnh, đèn đường khí gas ở bên trong đã bị phá hỏng, không thể phát ra ánh sáng nữa.

Nhìn quang cảnh tối tăm đó, Furth cũng không lên tiếng, hơi cúi thấp đầu, không nhanh không chậm theo phía sau Hermann Sparrow.

Đi sâu vào trong con ngõ nhỏ, Klein nhìn quanh một vòng, cất giọng trầm thấp nói:

"Giúp tôi hỏi thầy của cô có biết người tên là Benjamin Abraham hay không. Nếu biết, thì tôi muốn toàn bộ tư liệu về người đó và tất cả văn tự cùng bức vẽ mà người đó để lại."

"À... được, được thôi." Furth đang hơi căng thẳng đợi ngài "Thế giới" mang theo mình "Truyền tống" đến nơi khác, không ngờ đối phương lại hỏi về một chuyện khác, thiếu chút nữa không phản ứng kịp.

Cô không hỏi vì sao, vội vàng gật đầu đồng ý, giống như đây là việc mình gấp rút muồn làm.

Sau đó, cô hít sâu một hơi, tiếp tục đợi Hermann Sparrow đến gần, nắm lấy bả vai mình bắt đầu "Truyền tống".

Nhưng qua vài giây, chẳng có động tĩnh nào xảy ra.

Furth ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy ngài "Thế giới" vẫn đứng ở đằng trước, đang nhìn mình chằm chằm.