Chương 1408 Gia đình lộn xộn (1)
Nhưng, ngọn lửa này lúc đầu còn có thể dễ dàng "lan ra", nhưng sau đó thì dần đứt quãng, không ngừng rơi xuống mặt đất, giống như những đóa hoa tàn lụi.
Trong lòng Tracy chợt xuất hiện một cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt, suy nghĩ ngày một chậm chạp hơn.
Cô ta không màng đến điều gì nữa, vội vàng để bên ngoài cơ thể ngưng tụ ra một lớp băng tuyết trong suốt, điều khiển những sợi tơ vô hình quấn nhiều lớp xung quanh mình.
Lúc này, cửa phòng thuyền trưởng "kẹt" một tiếng mở ra, Hermann Sparrow đội mũ dạ tơ lụa, mặc áo gió màu đen bước vào.
Sau đó, hắn lịch sự đóng cửa phòng lại.
Trong tiếng động răng rắc rất nhỏ, toàn bộ phòng thuyền trưởng nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh, không còn cả tiếng sóng biển vang vọng, giống như cách ly hoàn toàn với thế giới hiện thực.
Mà số tơ nhện vô hình quấn quanh Tracy dường như đã hiểu nhầm mệnh lệnh, trói vị "Trung tướng bệnh tật" kia ngày càng chặt hơn, khiến cô ta không thể nhúc nhích, khó mà sử dụng được năng lực phi phàm.
"Vặn vẹo"!
Suy nghĩ của Tracy theo đó trở lại bình thường, đầu óc không còn cảm giác trì trệ nữa.
"Anh, anh muốn làm gì?" Cô ta khó nén được sợ hãi, nhìn Hermann Sparrow đang từng bước đến gần, lắp bắp hỏi.
Điều mà cô ta không hiểu là vừa rồi mình rõ ràng không còn sức chống trả nữa, vì sao đối phương lại bỏ qua cơ hội bí ngẫu hóa.
Sở dĩ Klein làm vậy là vì lo "Trung tướng bệnh tật" và "Ma nữ trắng" có quan hệ huyết thống rất gần, nếu để Tracy chết đi sẽ khiến vị Bán Thần am hiểu nguyền rủa kia cảm nhận được, nên tránh việc đó trước.
Sau vài tiếng bước chân, Klein đã đứng trước mặt ma nữ này.
Hermann Sparrow không nói câu nào khiến tâm trạng Tracy dần nặng trĩu, giống như rơi xuống hố băng.
Thấy trên mặt "Trung tướng bệnh tật" để lộ ra vẻ tuyệt vọng, Klein lấy một tờ giấy ghi chép từ trong túi áo ra, vung cổ tay một cái khiến nó bay vụt về phía trước như lá bài poker.
"Vút" một tiếng, tờ giấy ghi chép nọ giống hệt như kim loại, cứa đứt một ít tơ nhện vô hình, rạch lớp băng tuyết trong suốt ra, cắt qua cánh tay trái của Tracy, mang theo một vệt máu dài.
Trên mặt tờ giấy nhanh chóng nhuộm màu đỏ tươi, lướt qua ma nữ đang bị trói chặt tại chỗ, xoay một vòng rồi trở về tay Klein.
"..." Tracy vốn tưởng tờ giấy ghi chép kia sẽ phóng thẳng đến yết hầu mình, không ngờ nó chỉ nhắm vào cánh tay, nhất thời ngây ra. Mãi đến khi Hermann Sparrow gấp xong tờ giấy nọ, đặt nó vào trong hộp thuốc lá bằng sắt, cô ta mới vỡ lẽ, lên tiếng hỏi: "Mục đích thực sự của anh là tìm Catherine?"
Klein tiện tay cất hộp thuốc lá bằng sắt vào trong túi áo, không trả lời, bình tĩnh hỏi lại:
"Cô là hậu duệ của cô ta?"
Nghe câu hỏi này, Tracy vẫn bị trói bằng băng tuyết và tơ nhện không thể nhúc nhích bỗng khẽ cười một tiếng:
"Không những là hậu duệ, tôi còn là con của bà ấy."
Con... Con gái... Klein vừa cảm thấy may mắn vì vừa rồi không lỗ mãng ra đòn sát thủ, khiến "Ma nữ trắng" Catherine cảm ứng được, vừa theo bản năng phân tích rốt cuộc Catherine là mẹ hay là cha của "Cô gái bệnh tật" Tracy:
Nếu Catherine từng là đàn ông, thì quả thực có khả năng là cha của Tracy, nhưng vấn đề ở chỗ là sau khi "Tai ương tái nhợt" kết thúc vào kỷ đệ tứ, cô ta đã là Bán Thần danh sách 4, mà giai đoạn "Vu nữ" danh sách 7 con đường "Thích khách" sẽ từ nam biến thành nữ...
Nói cách khác, nếu Catherine là cha của Tracy, thì Tracy ít nhất cũng đã hơn một nghìn ba trăm tuổi, mà người phi phàm danh sách 5 không thể sống lâu như vậy, ngay cả phần lớn danh sách 4 và thánh giả danh sách 3 cũng không thể nào làm được!
Đáp án chỉ có một, đó chính là Catherine tự mình sinh ra Tracy, hơn nữa đây chỉ là chuyện cách đây mấy chục năm... Một sản phụ hơn một nghìn tuổi... Klein khẽ gật đầu, mặt không hề thay đổi, hỏi như xác nhận:
"Cô ta là mẹ của cô?"
Vẻ mặt của Tracy chợt trở nên kỳ quặc:
"Không, mẫu thân."
Klein đang muốn hỏi cách gọi này có gì khác "mẹ" à, về bản chất chẳng phải một bên là trang trọng một bên là khẩu ngữ hay sao, thì Tracy đã cười khẩy, nói:
"Mẹ của tôi là một người khác, bà từng là cha của tôi."
... Gia đình ma nữ của các cô thật lộn xộn... Nhưng đây cũng không phải là lý do khiến các cô reo giắc tai họa ra ngoài... Klein dùng năng lực "Thằng hề" khống chế cơ trên mặt, tiếp tục nhìn "Cô gái bệnh tật" với vẻ lạnh lùng.
Tracy vốn đã rơi vào đường cùng, lúc này có thêm chút cam chịu, không đợi Hermann Sparrow đáp lại, cô ta đã thở dài, cười tự giễu:
"Có lẽ việc sinh ra tôi ngay từ đầu đã là một sai lầm."
"Cha mẹ không bình thường, quan hệ gia đình không bình thường, thành viên giáo phái không bình thường, tất cả đã đắp nặn nên tôi, cũng như làm tổn thương tôi. Lúc tôi tám tuổi, phát hiện người cha mình vẫn luôn âm thầm tôn sùng, coi như tấm gương lại đột nhiên biến thành phụ nữ, hơn nữa còn ngày càng yểu điệu, ngày càng giỏi sử dụng vẻ quyến rũ của bản thân. Sau đó, ông ấy còn tìm một người bạn đàn ông, sinh cho tôi một đứa em trai. Anh có thể tưởng tượng ra tâm trạng ấy như thế nào không?"
"Đến khi tôi bỏ nhà trốn đi, lênh đênh trên biển cả, trải qua nhiều năm cố gắng rốt cuộc cũng tìm về nhận thức xã hội và một bản thân bình thường, biết rõ mình thực sự muốn thứ gì, thì một lọ ma dược lại khiến tôi cũng biến thành phụ nữ. Ha, phụ nữ..."
Klein yên lặng nghe xong, nói với tốc độ không nhanh không chậm:
"Năng lực xúi giục của cô cũng không tồi."
"..." Tracy mở miệng ra, cuối cùng lại chỉ thở dài, cười nói với vẻ mặt phức tạp: "Tôi thừa nhận, vừa rồi tôi đã muốn khơi dậy sự đồng cảm từ anh. Mỗi người đều khao khát được sống, điều này chẳng lẽ không đúng? Nhưng tôi không hề nói dối câu nào, đó đều là những gì tôi trải qua trong cuộc đời này."
Cô ta không thổi phồng nỗi đau khổ và bi ai của bản thân nữa, dừng một chút rồi nói:
"Trước khi anh giết tôi, tôi muốn hỏi một câu, một câu hỏi sẽ không khiến anh khó xử."
"Câu gì?" Klein nhìn ma nữ đối diện, hỏi.
Tracy do dự một chút rốt cuộc hỏi ra miệng:
"Lần trước anh tới ám sát tôi, Elaine có biết chuyện này không?"
Klein im lặng một lát, đáp:
"Cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."
Gương mặt Tracy chợt bừng sáng:
"Thật sao?"
Không đợi Hermann Sparrow trả lời, cô ta để lộ ra biểu cảm rất phức tạp:
"Trước khi chết, tôi có thể thỉnh cầu anh một việc được không? Nếu anh có thể gặp lại Elaine, hãy nói với cô ấy rằng tôi rất áy náy với những gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng không hề hối hận."
Nói tới đây, Tracy định lắc đầu, nhưng đang bị băng tuyết và tơ nhện vô hình khống chế, nên không làm được.
Cô ta đành cười tự giễu:
"Thôi bỏ đi, không cần phải nói với cô ấy, cứ để thế này đi."
"Anh có thể ra tay rồi."
Nói xong, Tracy nhắm mắt lại.
Đợi vài giây, cô ta không cảm nhận được nỗi đau đớn trong dự đoán, mà nghe thấy Hermann Sparrow nhỏ giọng nói:
"Nói, mọi người đừng tới quấy rầy tôi."
... Tracy kinh ngạc, trong lòng vô cùng khó hiểu, vẻ mặt trở nên hoang mang.
Nhưng, khi đã đối mặt với cái chết thì việc nhỏ nhặt này cũng không đáng để so đo, cô ta không nghĩ nhiều, mở miệng nói:
"Mọi người đừng tới quấy rầy tôi."