← Quay lại trang sách

Chương 1460 Mùa đông (1)

Trong quá trình này, gương mặt không còn tái nhợt như trước của Sharon không hề thay đổi, giống như đã đè nén toàn bộ cảm giác ở dưới đáy lòng.

Nhìn ống máu tươi trong tay, Sharon giơ tay trái ra chạm vào nó, khẽ lướt từ trên xuống dưới.

Cô đang giải trừ liên hệ giữa máu và bản thể.

Làm xong việc, ống máu tươi lại thả người nhảy xuống, bay trở về tay Klein.

"Còn cần hỗ trợ gì không?" Sharon ngồi ngay ngắn trên ghế dựa cao, bình tĩnh nói.

"Tạm thời không có, cảm ơn." Klein lắc đầu, búng ngón tay đánh tách, để bàn tay dấy lên một ngọn lửa đỏ thẫm.

Ngọn lửa kia nhanh chóng bốc lên, bao phủ lấy ống thủy tinh.

Đến khi ngọn lửa tiêu tan, ống thủy tinh kia đã biến mất.

Đây là sự thay đổi mới của "Lửa nhảy nhót", có thể chuyển dời vật phẩm trên người mình đến bí ngẫu hoặc chỗ của bản thể.

Ngoài ra, các loại năng lực phi phàm trước đó của Klein cũng đều có thay đổi và tăng lên tương ứng.

Anh đã thuần thục với năng lực, một lần nữa nhìn về phía Sharon đối diện, thuận miệng hỏi:

"Ma dược "Rối gỗ" của cô tiêu hóa đến đâu rồi?"

Lúc mới gặp Sharon, anh cảm thấy đối phương giống con rối, cho rằng mặc kệ là trời sinh thế nào, vẫn phải tuân theo nguyên tắc tiết chế để tạo ra, cũng xem như là một cách sắm vai trước, khẳng định là rất có ích cho việc tiêu hóa ma dược "Rối gỗ".

"Cũng không tệ lắm." Sharon bình thản đáp lại: "Thêm một đến hai năm nữa, hẳn là sẽ tiêu hóa hết."

Một đến hai năm nữa... Quả nhiên, có nhanh đến mấy thì cũng phải tính theo năm, chỉ có mình là chưa đến nửa năm... Đây không phải là chuyện đáng để kiêu ngạo, mà nó đã được sắp xếp vô cùng rõ ràng rành mạch... Đương nhiên, nếu tính cả thời gian mình bị treo phía trên cánh cửa ánh sáng kia, thì có thể tính đến ngàn năm... "Bậc thầy kỳ tích"... Nếu có thể thoát khỏi vận mệnh này, có lẽ có thể sáng tạo ra "Kỳ tích"... Klein cảm thán vài câu trong lòng, khẽ gật đầu nói:

"Gần đây hai người có dự định gì không?"

Sharon đáp:

"Hi vọng có thể khôi phục thân thể hoàn chỉnh cho thầy."

Maric ở trên sô pha lập tức bổ sung:

"Nhưng không phải anh nói thủ lĩnh hội Mật Tu Charles Latour đang ở Backlund, có liên hệ chặt chẽ với Học phái Hoa Hồng sao?"

"Đúng vậy." Klein mỉm cười nói: "Kiên nhẫn chờ đợi đi, sẽ luôn có cơ hội."

Thật ra câu nói này của anh cũng là một cách để trấn an, cho dù trở thành "Học giả cổ đại", có thể nhận được rất nhiều sự giúp đỡ, thì hiện giờ anh cũng không có ý định đối phó với Charles Latour, danh sách 1 hoàn hảo chắc chắn sẽ khủng bố vượt sức tưởng tượng!

Hơn nữa, càng đi tiếp trên con đường "Nhà bói toán" này, Klein càng cảm nhận được sự đáng sợ và độ khó giết của Charles Latour.

Đợi ngăn cản George III thành thần xong, Klein định trực tiếp rời khỏi Backlund, cho mình nhiều thời gian để trưởng thành hơn.

Giáo đường Vực sâu gió bão, đảo Passo, biển Sunia.

Đây là tổng bộ trong tổng bộ, thánh điện trong thánh điện của giáo hội Gió Bão, là nơi được thần linh phù hộ.

Những bức bích họa ở nơi này được phác họa bằng những màu sắc xanh thẳm, trắng bạc, xanh lục, vàng óng... nhìn thì có vẻ thô ráp, nhưng lại mang theo cảm giác thần thánh uy nghiêm, hơn nữa mái vòm cao hơn trăm mét khiến cho người ta chỉ đứng ở chỗ này thôi đã có thể cảm nhận được sự bé nhỏ của bản thân, không tự chủ được mà cúi thấp đầu xuống.

Arges Wilson đã thông qua nghi thức, "thực sự" trở thành một vị "Hải dương ca giả" danh sách 5, lúc này đang đi vào giáo đường cùng nhóm người tấn thăng, đợi nghe giáo hoàng Gard II chỉ bảo.

Quả nhiên, ăn ma dược quá liều thực sự dễ bị mất khống chế, mình đã tiêu hóa gần xong phần ma dược lần trước, lần này thiếu chút nữa không chịu nổi... Đợi đến khi rời khỏi đảo Passo, sẽ mượn "Chữ thập vô ám" từ chỗ "Mặt Trời", loại trừ đặc tính dư thừa, thứ này có thể đổi thành tiền, cũng có thể âm thầm bồi dưỡng ra một vài người phi phàm nguyện trung thành với mình... Arges nương theo ảnh phản chiếu trên gạch lát màu xanh lam dưới chân, nhìn thấy mái tóc mình có màu đậm hơn, sợi cũng thô hơn.

Lúc này, một tiếng nhạc cụ vang lên giống như tiếng sét, khiến trong lòng mỗi một người phi phàm đều giật thót, phát tán ra nỗi sợ hãi khủng khiếp.

Giáo hoàng Gard II cầm quyền trượng đi ra, bước lên bậc thang, hướng về phía mọi người, nói với giọng trầm mà vang:

"Chúc mừng cá vị, các vị lại gần chúa thêm một bước rồi."

Ông ta đeo mũ miện ba tầng có khảm ngọc bích, ngọc lục bảo, mặc áo choàng màu lam thẫm gần như đen, bên trên thêu những hình vẽ bằng chỉ màu vàng và bạc tượng trưng cho tia chớp, gió bão, đại dương, khí thế uy nghiêm trầm lắng, có cảm giác như một cơn bão lớn sắp đổ bộ.

Đây là một vị Thiên sứ dưới đất, người phát ngôn của "Chúa Tể Của Gió Bão", bề ngoài là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhưng mọi người đều biết Gard II chấp chưởng hội nghị cấp cao đã gần trăm năm.

Là quyến giả của thần linh, tuổi thọ này trong mắt tín đồ cũng không phải là chuyện gì khó tin, không có chỗ nào đáng để sợ hãi, là một chuyện vô cùng bình thường.

Nghe Giáo hoàng chúc mừng, Arges không để nảy ra bất cứ suy nghĩ nào trong đầu, những "Hải dương ca giả" còn lại nắm tay lại, vỗ lên ngực trái, hô lớn một tiếng:

"Gió bão trên cao!"

Mười lăm phút sau, họ yên lặng nghe Gard II giảng đạo.

Làm xong thủ tục này, Arges nhận nhiệm vụ từ chỗ một vị chấp sự cao cấp "Kẻ Trừng Phạt", đến đảo Sunia, mai phục ở hải vực xung quanh, tìm cơ hội tập kích cảng, hạm đội tiếp viện và thuyền buôn của Fossack.

...

Trong biệt thự xa hoa nhà Hall, khu Queen, Backlund.

Audrey vừa khoác thêm áo choàng màu lam, định dẫn theo cô chó lông vàng Susie, đám hầu gái Annie đến "Quỹ từ thiện giáo dục Ruen" Phố Phelps, thì thấy cha mình bá tước Hall từ cửa chính bước vào.

"Cha, chào buổi sáng. Tối qua... cha không về nhà ạ?" Audrey cảm thấy hơi kinh ngạc, quan sát từ trên xuống dưới vài lần.

"Nhìn ra được à?" Bá tước Hall vuốt bộ ria đẹp đẽ của mình, cười hỏi.

Audrey thấy tâm trạng của cha không tệ, đôi mắt xanh khẽ đảo, mỉm cười nói:

"Trên áo khoác của cha có mùi thuốc lá rất nồng, điều này chứng tỏ đã một khoảng thời gian rất dài cha không cởi nó ra, mà nó là trang phục để ra ngoài."

Ngoài điểm ấy, còn có rất nhiều chi tiết có thể đưa ra kết luận tương tự, nhưng Audrey cố ý không nhắc đến.

Bá tước Hall vừa cởi áo khoác, giao cho người hầu thân cận, vừa bật cười ha hả:

"Không tệ, quan sát rất sâu sắc. Xem ra làm việc ở "Quỹ từ thiện giáo dục" đã giúp ích rất nhiều để con nâng cao bản thân."

"Đêm qua cha ở trong biệt thự của thủ tướng, đợi tin tức."

Nói tới đây, bá tước Hall thở dài một tiếng mới nói tiếp:

"Tiền tuyến ở quận Winter và quận Between Sea đều đã đánh lui cuộc tấn công của người Fossack. Mùa đông đến, chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội để nghỉ lấy thơi."

Audrey chớp mắt, tỏ vẻ kinh ngạc hợp lý.

Bá tước Hall lại cười:

"Cha biết con đang nghi ngờ điều gì, báo chí chỉ nói những gì mà chúng ta muốn cho dân chúng biết."

"Cục diện ở tuyến phòng ngự ở dãy núi Amanda và các thành phố ven bờ Between Sea cũng không tốt đẹp như con tưởng tượng đâu. Trong trận tập kích bất ngờ đầu tiên, hạm đội, binh sĩ của chúng ta đều phải chịu tổn thất rất lớn. Để không tạo ra khủng hoảng trong dân chúng, chúng ta đã công bố là có cả thắng bại, và để cho các xưởng đóng tàu, xưởng công binh lớn điên cuồng sản xuất."