Chương 1461 Mùa đông (2)
Trong thời gian từ đó đến nay, hai phòng tuyến này thiếu chút nữa đã bị đột phá, khá nhiều khu vực mấu chốt bị chiếm rồi đoạt lại được, giằng co lặp đi lặp lại, nghe nói đã trở thành máy xay thịt người."
"May mắn là cuối cùng chúng ta cũng kiên trì được đến bây giờ, mùa đông chính là bước ngoặt của cuộc chiến tranh này."
Thật ra con đều biết... Số lượng người chết trận, người mất tích, người bị thương có thể che giấu, nhưng cũng chứng tỏ có rất nhiều vấn đề... Hơn nữa, trời đông giá rét cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, "Thuật sĩ thời tiết" Fossack cực kỳ am hiểu cách sử dụng tình huống này... Audrey chợt cảm thấy ủ dột trong lòng, vội vàng khống chế cảm xúc, nở nụ cười nói:
"Tốt quá, hi vọng có thể mau chóng lấy lại hòa bình."
Bá tước Hall ngẩn ra một chút, hỏi:
"Bệ hạ quốc vương đang định tổ chức một buổi diễn thuyết trước dân chúng cả nước, nói với họ rằng chúng ta chắc chắn sẽ dành thắng lợi."
"Đến lúc đó, sẽ tổ chức cho dân chúng ở thành thị nông thôn tập trung đến quảng trường, dùng kỹ thuật mới nhất để mọi người đều nghe được."
Kỹ thuật mới nhất... Cho các dân chúng tụ tập đến các quảng trường để nghe quốc vương diễn thuyết... Audrey bỗng nhớ đến một lời nhắc nhở của ngài "Thế giới", định bụng sẽ báo chuyện này cho đối phương.
...
Tổ chức một lượng lớn dân chúng tập trung ở quảng trường để nghe diễn thuyết... Đây là hiến tế tương ứng chăng? George III sắp cử hành nghi thức "Hoàng đế đen"? Sau khi nghe được tin tức mới nhất từ chỗ tiểu thư "Chính Nghĩa", Klein quay lại thế giới hiện thực, vẻ mặt rõ ràng trở nên nghiêm túc hơn.
Anh chậm rãi đi qua đi lại vài bước trong căn hộ cho thuê, sau đó không chậm trễ thêm, lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết:
"Tôi đã thu thập đủ máu của người phi phàm hai mươi con đường phi phàm, chỉ thiếu "Thích khách" và "Tội phạm"."
"Thứ bảy tuần này George III sẽ cử hành một buổi diễn thuyết trực tiếp với phần lớn dân chúng, chắc hẳn cô cũng biết việc này có ý nghĩa gì."
"Ngoài ra, tôi cần nghi thức đối thoại với ngài "Gate"."
Sau khi gấp giất viết thư, để Reinette Tincole gửi đi, Klein thong thả thở hắt ra, trong đầu suy nghĩ đủ thứ chuyện, khó mà kiểm soát nổi:
"Máu ma nữ hẳn là không thành vấn đề, Triss có vẻ rất kiên quyết trong chuyện phá hỏng mưu đồ của George III..."
"Chỗ "Nữ vương thần bí" có thể tiết lộ một vài tin tức về việc mình có cách tiến vào lăng tẩm bí mật... Tuy mục đích chính của cô ấy là hồi sinh đại đế, không muốn trực tiếp trở mặt với George III, nhưng nếu để George III thành công thì đại đế rất có khả năng không quay về được...
"Máu ác ma chỉ đành chờ Thủ tịch thành Bạc Trắng quay về... Ông ấy dẫn tiểu đội săn bắn đã xuất phát hơn mười ngày, hẳn là sắp quay về rồi... Theo lý thì sẽ kịp, không thành vấn đề... Nếu không được thì mình sẽ thử dùng hai phương án dự phòng, một là hơi thở của kẻ lẩm bẩm để thay thế máu, hai là triệu hội ác ma mình từng gặp trong lỗ hổng lịch sử, lấy máu của họ..."
...
Khu vực cầu Backlund, trong một căn phòng không có vẻ gì đặc biệt.
Triss có mái tóc đen dài óng ả, trực tiếp bay xuống, giơ tay lấy một phong thư từ trong gương.
Cô ta mở ra đọc, dần nhíu mày, dáng vẻ khiến người ta vô cùng yêu thương.
"Rốt cuộc đã sắp đến rồi sao..." Nét mặt Triss thay đổi vài lần, giống như do dự, giống như kháng cự, giống như khiếp đảm, lại giống như mê man.
Cuối cùng, cô ta nở nụ cười có hơi vặn vẹo, nói thầm:
"Mình đã từng giết nhiều người như vậy, tạo ra rất nhiều thảm án, cho dù lần này có chết thì cũng đã hồi vốn từ lâu rồi..."
Im lặng vài giây, Triss lấy một ống thủy tinh từ túi ngầm trong váy ra.
Bên trong không phải máu của cô ta, mà là máu của một ma nữ khác, chính là người vốn tên là Sherman, cuối cùng thì xưng là Shermane kia.
Là một ma nữ đủ tư cách, có thâm niên, khi Triss bồi dưỡng Shermane, đã tìm cơ hội lấy một ít máu của cô ấy, để làm vật liệu nguyền rủa, có lẽ đa số thời điểm đều không sử dụng đến, nhưng lại đề phòng bất trắc rất hữu hiệu.
Sau khi Shermane chết, Triss không vứt ống máu này đi, bởi vì có rất nhiều thời điểm các ma nữ cần dùng đến loại tài liệu này, ví dụ như hiện tại.
...
Thành Bạc Trắng, trong một khu dân cư.
Tia chớp vừa gia tăng tần suất, Dereck đã xoay người xuống giường, đốt bếp lò, nhanh chóng nướng bánh mỳ nấm.
Bánh mỳ này làm tinh tế hơn bánh mỳ hắc diện thảo trước kia, vừa thơm nức mũi vừa ngọt ngào ngon miệng, cậu ta rất thích, ngày nào cũng mong đợi đến ba bữa cơm, đây là chuyện trước kia không hề có.
Vấn đề duy nhất là, nấm có thể làm bánh mỳ sản lượng không cao lắm.
Bị giới hạn số lượng thi thể quái vật, mỗi một tuần dân cư chỉ có thể đến lĩnh một lần, có thể cung cấp cho bốn năm bữa.
Qua mấy ngàn năm cố gắng, khu vực xung quanh thành Bạc Trắng hiện giờ đã tương đối an toàn, số lượng quái vật giảm đi nhiều.
Dereck nghe nói, có người vì săn quái vật nuôi nấm, mà còn cố tình để mình trong bóng tối, hi vọng có thể trở thành con mồi.
Sau đó, anh ta bị ăn thịt luôn.
Nhận được những cây nấm này khiến mọi người xuất hiện những cảm xúc lạc quan nhất định... Như vậy sẽ không tốt... Dereck nhớ tới câu cảm khái của thủ tịch trước khi xuất phát, lắc đầu, cầm lấy một cái bình nhặt được từ trong phế tích của thành bang khác, đổ sữa màu trắng bên trong ra.
Thẳng thắn mà nói, cậu cũng không thích loại sữa này lắm, nhưng tiểu thư "Chính Nghĩa" miêu tả rằng sữa có thể giúp nhân loại cao hơn, khỏe mạng hơn, khiến cậu động lòng.
Là một cư dân thành Bạc Trắng, Dereck biết vì mình không lựa chọn con đường "Người khổng lồ" nên mức độ cao lớn trong tương lai sẽ bị giới hạn, nhưng vẫn âm thầm hi vọng có thể giảm bớt sự chênh lệch giữa mình và các bạn, mà sữa đã khiến cậu ta nhìn thấy ánh mặt trời.
Dereck nghiêm túc uống ừng ực hết số sữa ngày hôm nay.
Cậu ta đang định lấy bánh mỳ nấm, thì bỗng có cảm ứng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong bóng đen ngoài cửa có thêm một người, cất lời nói qua không gian:
"Dereck, thủ tịch bảo tôi đưa bình máu này cho cậu."
Thủ tịch đã trở lại? Dereck chợt đứng dậy:
"Vâng, cảm ơn."
Cậu ta vừa dứt lời, đã thấy bóng đen ở trong khe cửa động đậy, đẩy ra một cái bình kim loại nhỏ.
Dereck biết rõ, bên trong chính là máu của ác ma mà ngài "Thế giới" cần.
Klein tháo bỏ lớp "Thiên sứ người giấy" bọc ở ngoài bình gốm, đổ lọ máu ác ma vào trong, cụ thể hóa ra một chiếc gậy thủy tinh, khuấy máu bên trong lên.
"Phù, cuối cùng cũng thu thập đủ." Anh nhìn vào trong vài giây, cảm tán một câu.
Cứ thế, trước khi George III cử hành nghi thức, anh vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị thêm một chút.
Về phần máu của "Thích khách" và "Ác ma" có kịp thời cắt đứt liên hệ với bản thể hay không, Klein cũng không quan tâm lắm, bởi vì anh đã xác nhận chủ nhân của hai ống máu này chết rồi.