Chương 1502 Khi những ngôi sao trở về vị trí cũ (1)
Chernobyl!"
Nghe Amon nói, phản ứng đầu tiên của Klein là kinh ngạc.
Trong quá trình đến gần Người khổng lồ một mắt màu xah đen, anh đã đưa ra rất nhiều dự đoán, nhưng không thể nào đoán được mình sẽ nghe thấy cái tên này.
Giống như trong một bức tranh cổ đại xuất hiện hình ảnh khẩu súng Browning M1917, trong luận văn nghiên cứu khoa học xuất hiện đoạn tiểu thuyết tình yêu, vô cùng khập khiễng, khiến người ta không tin nổi.
Giây tiếp theo, Klein liên tưởng đến chuyện buồn cười thần Viễn Cổ Thái Dương dùng xương sườn của mình tạo ra Thiên sứ bóng tối Salier, lại gọi con cả là Adam, anh theo bản năng mà cho rằng những gì gặp phải giờ phút này cũng chính là tình huống tương tự, khiến anh không khỏi buồn cười.
Khi Vua Thiên Sứ Amon luôn ý thức được thực lực hùng mạnh đến mức gần như "bug", vẻ mặt luôn mang nét cười xấu xa, lại dùng biểu cảm nghiêm túc và trang trọng nói ra cái tên này, cảm giác buồn cười của Klein càng khó kìm nén, mà anh cũng không muốn kìm nén.
Tốt nhất là cười đến khi Amon thẹn quá hóa giận, lập tức giết chết mình đi... Amon biến thành thế này, cách giáo dục của thần Viễn Cổ Thái Dương phải chịu một phần trách nhiệm rất lớn! Klein nhếch miệng, định thỏa sức phát ra tiếng cười đã nén trong lòng.
Đúng lúc này, một tia chớp trắng bạc cắt ngang qua bầu trời, chiếu sáng khe nứt sâu thẳm kia, khiến Klein lại nhìn thấy toà kiến trúc xám trắng trùng điệp kéo dài dưới đáy kia.
Đây là kiến trúc có phong cách hoàn toàn khác với thời hiện tại, kỷ đệ tứ, kỷ đệ tam, thậm chí là kỷ đệ nhị.
Thình thịch!
Trái tim Klein chợt thắt lại, sau đó đập liên hồi, nụ cười của anh nở một nửa, sau đó cứng lại trên mặt.
Thình thịch! Thình thịch!
Klein nghe thấy tiếng tim mình đập, trong đầu lóe lên một vài kiến thức trong thế giới trước:
"Một năm có mười hai tháng, ba trăm sáu mươi lăm ngày, có năm nhuận..."
"Mỗi ngày có hai mươi bốn tiếng, mỗi tiếng sáu mươi phút, mỗi phút sáu mươi giây..."
"Chứng minh đây là tinh cầu..."
"Trên bầu trời không chỉ có một mặt trời, một mặt trăng..."
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Klein theo bản năng muốn ngăn hắn lại, nhưng sâu trong nội tâm anh vẫn vang lên một "giọng nói":
Có phải chưa từng có chuyện "xuyên không" này, thật ra mình vẫn ở trên Trái Đất, chỉ là bị treo trên cánh cửa ánh sáng phía trên sương mù xám quá lâu, thật sự không thuộc về thời đại này...
Khi suy nghĩ này vừa thành hình, rất nhiều chi tiết anh vốn không chú ý chợt trào ra như núi lửa trong đầu:
"Phía cận đông biển Sunia, trước khi tiến vào di tích thần chiến, trong cái giếng cổ dưới đáy biển kia có kiến trúc bằng sắt thép mục nát sụp đổ, giống như được nhân loại để lại..."
"Địa hình tổng thể của nam bắc đại lục rất giống Nam Mỹ và Bắc Mỹ, chỉ là một khu vực rất lớn ở gần hai nửa lục địa không biết bị sức mạnh gì xóa đi, hình thành một tuyến đường hàng hải phức tạp, vòng quanh co qua Biển cuồng bạo... Còn có, đảo Sunia giống như một hòn đảo lớn ở phía bắc, trôi dạt về phía nam mà thành hình... Between Sea giống như bản mở rộng của ngũ đại hồ, một bản nối liền, nơi đó dường như đã bị một thiên thạch khổng lồ tấn công..."
"Phía trên bắc đại lục, những dãy núi và sông ngòi có nhiều thay đổi, nhưng hình dáng tổng thể vẫn có thể gắng gượng nhận ra được..."
"Cứ thế... Tây đại lục, quê hương của Tinh linh, đông đại lục "Vùng đất bị thần vứt bỏ", sẽ tương ứng với Chernobyl..."
"Trong truyền thuyết về kho báu trên biển, có một nền văn minh bị đánh mất, nó tên là Newins, chìm ở chỗ nào đó dưới Biển sương mù..."
"Cha mẹ của Vua Người khổng lồ là nhân loại... Ngọn nguồn của Huyết tộc và Tinh linh cũng nghi ngờ là nhân loại..."
"Lúc trước mình có hai nghi vấn, vì sao "Nguyên bảo" lại bắt "người xuyên không" từ Trái Đất tới, vì sao những người đó đều thuộc về thời đại của mình, cũng đều có thể giải thích được..."
Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, trong đầu Klein hệt như có một loạt mìn nổ liên tục không ngừng, điều này khiến môi anh khẽ run rẩy, dường như đang dốc sức ngăn chặn đáp án nào đó thành hình.
"Nhưng, màu đỏ của mặt trăng ở thế giới này... Tình hình trên bầu trời sao cũng không giống Trái Đất lắm... Mình không phải là người thích thiên văn học, không nhớ rõ lắm, nhưng đại đế ăn ma dược con đường "Kẻ thông thức", nếu bầu trời sao quả thực không giống thì ông ấy đã sớm phát hiện ra..." Ý kiến phản đối cũng theo đó hiện ra trong lòng Klein, chúng giống như những mỏ neo chắc chắn, khiến con thuyền không bị thổi trôi xa khỏi cảng trong bão táp.
Nhưng giây tiếp theo, Klein lại nhớ ra hai câu nói.
Một câu là lời tiên đoán khủng khiếp mà anh xem trên mạng ở "đời trước":
"Khi những ngôi sao trở về vị trí cũ, hỗn độn sẽ từ lòng đất trồi lên, sự ban sơ vĩ đại sẽ thức tỉnh."
Một câu khác là:
"Cẩn thận mặt trăng!"
Việc này... Lời tiên đoán đó không phải là vô căn cứ? Những ngôi sao trở về vị trí cũ, tức là có sự khác nhau so với lúc trước? Klein gần như mặc kệ Amon trước mắt, cả người đều khẽ run lên.
Anh phải tốn rất nhiều sức, mới thầm thở ra một hơi thật dài:
Có lẽ, mình chưa bao giờ rời khỏi quê hương, lại vĩnh viễn không thể trở về nhà...
Anh vừa nhận thức được và hiểu ra điều này, trước mắt liền lặng lẽ xuất hiện sương mù xám trắng.
Lần này, anh đang đứng trong đoạn lịch sử thuộc về đầu kỷ đệ nhị, tương ứng với "Rừng rậm suy bại" kia.
Nhưng khác với lúc trước, sương mù xám vô biên vô hạn phía trước anh không hề trống trải, ở một nơi rất xa, sâu trong sương mù có những vệt sáng vỡ vụn.
Chúng như những ngọn hải đăng, chiếu sáng con đường lịch sử, dẫn Klein chạy về phía trước, không ngừng ngược dòng, xuyên qua hàng ngàn hàng vạn năm, thậm chí còn nhiều hơn thế.
Sau đó, anh nhìn thấy cánh cửa ánh sáng rực rỡ hơi nhuốm màu xanh đen, trên đó treo rất nhiều kén tằm trong suốt, thấy mình mặc áo phông quần thụng.
Một cơn gió vô hình thổi lướt qua, sương mù xám trắng bên dưới cánh cửa ánh sáng tách ra từng tầng một, để lộ ra các thành phố.
Bên trong chúng có những tòa nhà cao chọc trời, đủ loại xe cộ đang đỗ, người đi đường bị cố định.
Thành phố nọ nối tiếp thành phố kia, giăng kín bụi màu xám trắng, rất nhiều tòa nhà đã sập, chọc ra những thanh thép gãy tua tủa, xe cộ có chiếc lõm xuống, có chiếc vỡ tan tành, có chiếc dẹp lép, những người đi đường mắt không có sức sống, giống hệt pho tượng sáp...
Thấy cảnh tượng này, Klein ngừng lại, ngưng mắt nhìn chằm chú.
Anh đã vô cùng rõ ràng:
Thế giới này chính là Trái Đất!
Ma dược "Học giả cổ đại" của anh, giờ phút này đã hoàn toàn tiêu hóa.
Bỗng nhiên, ý thức của Klein quay về thế giới hiện thực, phát hiện sự liên hệ giữa mình và "Nguyên bảo" được tăng lên nhiều.
Trong tiếng ù ù, sự cộng hưởng từ những lời cầu nguyện của các thành viên hội Tarot càng thêm mãnh liệt.
Lúc trước Klein cũng có thể mượn sự cộng hưởng này, loáng thoáng cảm ứng được tòa "Nguyên bảo" phái trên sương mù xám kia, thấy được chiếc ghế dựa của "Kẻ Khờ", dường như anh và "bóng người" đỏ thẫm vặn vẹo muốn thành hình nọ rốt cuộc đã thành lập một mối liên hệ nào đó.