Chương 1520 Thành cổ North (1)
Nghe thấy Tổng giám mục dặn dò, Leonard đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong lòng không khỏi cảm khái:
"Lời tiên đoán của ngài "Kẻ Khờ" thật là chuẩn..."
"Không, không phải lời tiên đoán, ngài ấy đã biết rõ tất cả chuyện này."
Leonard nhanh chóng thu lại suy nghĩ, dựa theo quy trình để Tổng giám mục thánh Anthony ký cho mình một văn kiện chính thức, sau đó mới xuống lòng đất, dẫn theo hai đội viên đi vào cửa Chanis.
Đợi đến khi người trông coi kiểm tra văn kiện xong, trong ánh sáng từ những ngọn nến màu bạc được khắc hoa văn chạm gỗ, anh ta đi vào căn phòng giam giữ Emlyn White, dùng chìa khóa màu đồng thau mở cánh cửa đá nặng nề ra.
Ánh sáng màu lam thẫm theo đó ùa vào trong nhà giam, "chói" đến mức Emlyn White theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Sắc mặt anh ta còn nhợt nhạt hơn cả lúc trước, cả người gầy gò, khiến người ta có cảm giác chỉ cần một cơn gió thổi là sẽ bay mất.
Nhớ tới câu trả lời của ngài "Kẻ Khờ", Emlyn đột nhiên có thêm sức lực, không mở mắt, từ từ đứng dậy, cười ha ha nói:
"Tôi biết ngay là các anh sẽ chủ động thả tôi ra ngoài mà."
Nếu tôi chỉ nói đây là kiểm tra theo thông lệ thì có phải anh rất thất vọng không? Leonard lẩm bẩm một câu, đáp lại với vẻ thản nhiên:
"Cho anh ba mươi giây, quá thời gian này mà còn không ra khỏi cửa Chanis, thì tôi coi như anh đồng ý ở lại."
Là một "Kẻ Gác Đêm" có thâm niên, đội trưởng tiểu đội "Bao tay đỏ" đã nhậm chức vài tháng, Leonard rất có kinh nghiệm đối phó với tù phạm.
Nét mặt Emlyn chợt cứng lại, miệng há ra muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ im lặng, đi lướt qua Leonard và hai đội viên của anh ta, đi thẳng ra cửa cửa Chanis.
Ra đến ngoài, anh ta chợt lạnh run, dường như cái lạnh trong người đang bị đẩy ra ngoài.
"Sau khi trở về, phơi nắng thêm mấy hôm là được. À, Backlund đã vào đông, mặt trời cũng sẽ không thường xuyên xuất hiện, mà quỷ hút máu các anh cũng không thích phơi nắng... Anh không phải là bác sĩ sao? Có thể tự mình điều chế thuốc trong lĩnh vực "Mặt Trời"." Leonard thấy thế, tiện miệng nhắc một câu.
Trạng thái của Emlyn không ổn lắm, một mặt là quá nhiều ngày không được uống máu nhân loại có nhiều linh tính, chỉ có thể dựa vào máu động vật để thay thế, mặt khác là vì ở lâu sau cửa Chanis, phải chống chọi với sự ăn mòn từ sức mạnh Đêm Tối bị phong ấn, nên cần thuốc từ lĩnh vực "Mặt Trời" để loại trừ những ảnh hưởng còn sót lại.
Là một "Giáo sư ma dược", Emlyn có sự hiểu biết nhất định về tình trạng cơ thể và tinh thần của bản thân, không phản bác, cũng không gật đầu, chỉ nhấn mạnh một câu "Huyết tộc", sau đó hỏi:
"Cha sứ Utravsky đâu?"
"Ông ấy còn phải đợi thêm một thời gian nữa, hi vọng cuộc chiến tranh chết tiệt này sớm kết thúc. Yên tâm, sắp tới mỗi tuần chúng tôi sẽ để ông ấy ra ngoài hai lần, phơi nắng hai hôm, phải xem tình hình thời tiết ở Backlund rồi quyết định." Leonard đáp lại đơn giản, sau đó đưa Emlyn White lên mặt đất, ra đến đường cái.
Emlyn do dự một chút, lại hỏi:
"Bệnh viện gần nhất ở đâu?"
"Anh định làm gì?" Leonard hỏi lại như bệnh nghề nghiệp.
"Truyền máu." Emlyn khẽ nâng cằm, cố gắng để vẻ mặt mình không thay đổi.
Truyền máu... Là uống máu thì có... Leonard không vạch trần, chỉ về một hướng, nói địa chỉ.
Sau khi nhìn vị Huyết tộc này rời đi, anh ta quay về lòng đất, bắt đầu thảo luận với đội viên về những vụ án cần điều tra gần đây.
...
Qua một cuộc bôn ba nhiều ngày, Klein rốt cuộc đến được gần thành bang di tích North ở phía bắc.
Nơi này cũng là một vùng đồng bằng hoang vu tĩnh mịch, dòng sâu đã khô cạn để lại dấu vết của mình trên nền đất.
Liếc mắt nhìn về phía thành phố lờ mờ chìm trong làn sương mù mỏng, chỉ có đường viền đen kịt, không hề có âm thanh nào truyền ra, Klein không hề nóng lòng đến gần, mà tìm một nơi ẩn nấp trước, tụng niệm tôn danh ngài "Kẻ Khờ".
Tiếp đó, anh đi nghịch bốn bước, tụng niệm chú văn, tiến vào phía trên sương mù xám. Nếu muốn dựa vào một suy nghĩ để trở về "Nguyên bảo", thì buộc phải có lời cầu nguyện của tất cả các thành viên hội Tarot cùng trùng lên nhau, hình thành một mỏ neo mạnh mẽ chắc chắn, sinh ra lực triệu hồi đủ mạnh đối với "Kẻ Khờ".
Mượn dùng điểm sáng cầu nguyện, Klein dùng "Tầm mắt chân thật" nhìn tình hình của di tích North từ đằng xa, phát hiện màn sương mù mỏng ở đó đang từ từ tiêu tan không thể ngăn chặn, mà tầng ngoài của thành phố, liếc mắt nhìn lại không hề có một "Dây linh thể" nào, mọi người hoặc là mặc áo dài như dệt bằng sợi đay, hoặc là mặc quần áo da thú đều đang nằm la liệt ở những chỗ khác nhau trên đường, hoàn toàn không bận rộn, sinh động giống cảnh tượng mà tiểu đội thăm dò thành Bạc Trắng nhìn thấy lúc trước đến đây.
"Thiên sứ hoặc vật phong ấn lúc trước chiếm cứ thành phố này đã phát hiện hành tung của mình bị bại lộ, lựa chọn rời đi?" Klein vừa căn cứ vào tình hình trước mắt đưa ra lời phỏng đoán, vừa thu tầm mắt lại, nhìn về phía màn sương mù xám trắng đang nâng đỡ "Nguyên bảo".
Anh đang đề phòng vị "Bậc thầy kỳ tích" hoặc là "Người hầu của quỷ bí" hoặc là vật phong ấn tương ứng kia đang trốn trong lỗ hổng lịch sử, mai phục những người phi phàm thăm dò thành cổ North. Anh cũng không muốn mình vừa "nhảy" vào sương mù lịch sử để trốn thì đã đụng ngay cả một cơn lốc xoáy khổng lồ do những con sâu trong suốt lúc nhúc tạo thành, không muốn lại bị những xúc tu trơn nhẵn đáng sợ kia truy đuổi một lần nữa.
Cuộc mai phục lúc trước của Charles Latour đã khiến Klein đến nay nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, thỉnh thoảng còn mơ thấy ác mộng, muốn tìm tiểu thư "Chính Nghĩa" thử điều trị về phương diện bóng ma tâm lý.
Điều này còn kích thích anh hơn cả việc nhìn thấy bí ngẫu Enyuni đeo kính độc nhãn ngay trước mặt mình, mà bản thân hoàn toàn không thể nhúc nhích, bởi vì liên lụy đến đám chó của Forgan.
Sau khi xác nhận lỗ hổng lịch sử an toàn, Klein trở lại thế giới hiện thực, duỗi tay ra, bắt vào phía trước, kéo ra bản thân trước đó, cũng đội mũ dạ tơ lụa hơi cao, mặc áo gió màu đen dài đến đầu gối, xách chiếc đèn bão đơn giản.
Giây tiếp theo, anh "nhảy" vào trong mảng sương mù xám trắng, dọc theo những lỗ hổng lịch sử được thắp sáng, chạy một mạch đến trước kỷ đệ nhất, nơi chồng chất toàn "di hài" của đô thị văn minh.
Điều này với anh mà nói, là một "căn nhà an toàn" cực kỳ tài tình, bởi vì ngoài anh ra, không một "Học giả cổ đại" nào có thể ngược dòng đến khoảng lịch sử đã hoàn toàn bị đánh mất và đứt đoạn này.
Đương nhiên, với Klein mà nói, đi thẳng một mạch đến chỗ này cũng tiêu hao rất nhiều linh tính, mà chỉ được dừng lại cùng lắm là mười lăm phút, hơn nữa điều kiện tiên quyết là hình ảnh lỗ hổng lịch sử của anh không làm cuộc thử nghiệm gì quá nặng nề.
Sau khi đã giấu bản thể đi, hình chiếu của Klein trong thế giới hiện thực xuất phát về phía trước, nhanh chóng đi tới bên ngoài di tích North.