← Quay lại trang sách

Chương 1521 Thành cổ North (2)

Anh không mù quáng đến quá gần và tiến vào, sau khi vòng qua một gò đất đối diện con sông khô cạn, anh giơ tay phải lên, triệu hồi ra bí ngẫu nguyên bản "Bá tước đọa lạc" Cunas Korger có đôi mắt lam thẫm gần đen, bề ngoài lạnh lùng khô khan.

Thân thể Cunas vặn vẹo, chớp mắt biến thành Hermann Sparrow, sau đó hắn cũng giơ tay, kéo một chiếc đèn bão từ lỗ hổng lịch sử.

Hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử lại triệu hồi hình ảnh từ lỗ hổng lịch sử, trong ánh đèn mờ nhạt của đèn bão, Cunas trong hình dáng của Hermann Sparrow "Hỗn loạn" khoảng cách, chỉ vài bước đã đến trước thành cổ North, một thân một mình.

Hắn lập tức xách theo đèn bão, từng bước đi qua kiến trúc đổ nát, xuyên qua màn sương mù mỏng, tiến vào trong di tích.

So với việc dùng "Tầm mắt chân thật" để nhìn phía trên sương mù xám, tiếp xúc hiện thực khiến Klein phát hiện ra nhiều chi tiết hơn:

Những người nằm la liệt khắp nơi và các quái vật phần lớn đã xuất hiện dấu hiệu thối rữa, dường như đã bị bỏ mặc một thời gian dài;

Họ có người ngồi trên ghế dưới mái hiên, có người nằm ngã ngay cạnh lò lửa, có người cầm bánh mỳ mốc meo, có người tay trong tay, có người dựa vào vách tường, ngồi trên chiếu, miệng kề ống sáo bằng xương...

Điều này khiến Klein có thể tưởng tượng ra được lúc họ còn "sống", trong thành bang này là hình ảnh như thế nào:

Có người nhàn nhã nghỉ ngơi, có người sấy đồ ăn, có người dạo phố mua đồ, có người chuyên tâm chơi nhạc cụ, có người qua lại cười nói không ngừng, có người liều mạng với quái vật trong đấu trường...

Đây là hình ảnh sống động, náo nhiệt đến nhường nào, nhưng trên thực tế, mỗi người đều đã chết từ lâu, không còn linh hồn của chính mình, chỉ dựa theo những phương thức đã được thiết lập sẵn để lặp lại hành vi giống nhau.

Mà mỗi một khắc nào đó trong một ngày nào đó, cảnh tượng quỷ dị này sẽ dừng lại, chớp mắt là kết thúc, mọi người đều ngã xuống mà không có dấu hiệu báo trước nào.

"Một thành bang bí ngẫu, một nhà hát chân thật nhất... Trong thị trấn nhỏ sương mù lúc trước cũng có tình huống tương tự... Tuy mình cũng là "Nhà bói toán", nhưng mình vẫn phải nói, bàn về sự kinh hãi, đáng sợ và quỷ dị, thì con đường của mình chắc chắn xếp thứ ba... Chẳng lẽ về sau mình cũng phải sắm vai giống thế này? "Người hầu của quỷ bí"?" Klein xách theo đèn bão, xuyên qua con đường có rất nhiều thi thể, theo trực giác linh tính, đi thẳng đến giữa thành cổ North.

Tình hình ở nơi này khiến anh tin rằng vị từng thống trị di tích North kia chắc chắn có đủ linh trí, sau khi tiểu đội thăm dò thành Bạc Trắng phá vỡ sự "bình yên" và "hiền hòa" của nơi này, vị kia không chọn cách giết người, hủy diệt manh mối, mà là không chút do dự vứt bỏ tất cả, di chuyển đến nơi khác.

"Sở dĩ không thể bịt miệng, là vì đằng sau tiểu đội thành Bạc Trắng lúc ấy còn có một Amon đang đi theo. Ừm, cũng có thể là nể mặt "Tạo vật chủ chân thật"..." Klein để mặc cho suy nghĩ phân tán, nhanh chóng đến trước một giáo đường cũng coi như còn nguyên vẹn.

Trong giáo đường này dựng một pho tượng có tám chân, một pho tượng của ma sói mọc lông ngắn màu tối tăm,

Trên đỉnh đầu pho tượng có một nhúm lông màu xám trắng, đồng tử màu đen kịt chiếm đến ba phần tư con mắt.

"Không phải Freguera... Ở kỷ đệ tam thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ma sói u ám, thần của nguyện vọng? Ngài ấy ở mấy ngàn năm trong Vùng đất bị thần vứt bỏ, rốt cuộc đã tìm được phần đặc tính phi phàm danh sách 1 kia?" Klein vừa hiện lên một suy nghĩ như vậy, bên tai đã vang lên tiếng bước chân "cộp", "cộp".

Anh vốn đang đứng nghiêng người, lập tức chuyển ánh mắt về phía bên ngoài giáo đường, chỉ thấy trong màn sương mù mỏng, có một bóng người thong thả đi đến, nhanh chóng phác họa ra hình dáng.

Ông ta cao khoảng hai mét ba, lưng hơi cong, tóc bạc trắng, khóe mắt có nếp nhăn, bên miệng còn có vết sẹo, mặc áo choàng dài màu tối của nhân viên thần chức, là một vị giám mục hoặc là cha sứ tuổi đã khá già.

Đôi mắt nâu thẫm của ông ta sâu thẳm mà yên ả, không điên cuồng khát máu, mất linh tính giống quái vật sống ở sâu trong bóng tối.

Nhưng, trong đêm đen với tia chớp không thường xuyên xuất hiện, vị nhân viên thần chức này không những không xách đèn lồng da thú mà còn không đốt lửa, cứ thế lặng lẽ đi trong màn sương mù mỏng manh.

Tuy Klein tiến vào Vùng đất bị thần vứt bỏ còn chưa đến một tuần, nhưng anh đã sớm thông qua "Mặt Trời" có hiểu biết nhất định về nơi này, biết nhân loại bình thường, thậm chí thánh giả, đi trong bóng đêm đều phải sử dụng lửa, tạo ra ánh sáng, nếu không rất dễ bị quái vật nguy hiểm trốn sâu trong bóng tối tấm công, hoặc là bị bí ẩn nuốt chửng, im hơi lặng tiếng biến mất, không tìm về được nữa.

Mà lúc này, vị nhân viên thần chức có tuổi kia lại không hề xách theo đèn lồng da thú, cứ thế đi xuyên qua bóng tối, xuyên qua màn sương mù, chậm rãi tiến vào bên trong giáo đường đang được chiếu sáng bằng ánh đèn bão nhàn nhạt.

Nếu không phải đôi mắt kia của ông ta quá điềm tĩnh sâu thẳm, không hề có sắc thái điên cuồng thì phản ứng đầu tiên của Klein là đã gặp phải một con quái vật đặc biệt.

Đương nhiên, trạng thái giống như người bình thường lại trầm mình trong bóng tối nhìn thế nào cũng thấy mâu thuẫn, bất cứ sinh vật có chỉ số thông minh tiêu chuẩn nào đều có thể dễ dàng kết luận ra người vừa tới có lẽ còn đáng sợ hơn cả quái vật đặc biệt.

Một sự tồn tại có thể qua lại trong bóng tối mà không bị ảnh hưởng gì, lại còn có đủ trí tuệ và linh tính, lúc trước Klein chỉ mới gặp một vị, "Kẻ báng bổ thần linh" Amon!

Cảm nhận được ánh sáng nhàn nhạt đã chiếu đến mặt, ông cụ cao lớn lưng hơi còng, mặc áo dài màu đen sẫm của nhân viên thần chức dừng bước, nhìn Klein bên cạnh tượng của ma sói, hỏi bằng giọng trầm khàn:

"Chủ nhân của thành bang này đi đâu rồi?"

Klein là người nếu có thể không cần phát sinh chiến đấu với một người xa lạ thì sẽ gắng sức giải quyết vấn đề trong hòa bình, anh vừa đề cao cảnh giác, vừa thản nhiên đáp lại:

"Tôi vừa đến thành phố này, tôi cũng không biết chủ nhân nó ở đâu rồi."

Anh vừa dứt lời, toàn bộ giáo đường dường như tối xuống, màn sương mù mỏng giống như thủy triều, từ bên ngoài tràn vào dữ dội, bao phủ toàn bộ không gian bên tỏng.

Ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn bão trong tay Klein lại không thể chiếu sáng quang cảnh ngoài cửa và cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực, không thể nhìn thấy những thứ khác.

Chỉ chớp mắt, cả tòa giáo đường thờ phụng bức tượng ma sói kia dường như bị tách rời hoàn toàn với thành cổ North, không biết đang ở nơi nào.

Đồng tử Klein nhất thời phóng to, anh nhìn về phía nhân viên thần chức có mái tóc bạc, mặt có nếp nhăn kia, trầm giọng hỏi:

"Ông là ai?"